Thần Nam quát lên:
“Cá chạch, ngươi làm sao thế?”
Hắn cấp tốc ôm lấy eo của Long Vũ, kéo nàng vào lòng, nhẹ nhàng an ủi:
“Không sao đâu.”
Long Vũ vừa giận vừa thẹn, vội nói:
“Buông ta ra.”
Nàng vừa cử động thì hai người một rồng càng thêm lắc lư dữ dội. Thần Nam vội vã ôm chặt nàng vào lòng, không cho nàng cử động. Sau đó hắn mới nói với Tử Kim Thần Long:
“Cá chạch, ngươi không nên dở trò, trên cao này quá nguy hiểm.”
Tử Kim Thần Long bất mãn kêu lên:
“Quả thật xem lòng tốt của bổn long chẳng ra gì, long đại gia có ý muốn thành toàn cho hai ngươi. Các ngươi không cảm kích ta thì thôi, lại còn đổ tội lên đầu ta, hừ!”
Lập tức, nó phi hành ổn định trở lại.
Long Vũ đỏ bừng mặt, vội thoát khỏi vòng tay của Thần Nam, sau đó hậm hực đá vào bắp chân hắn.
“Ai u…”
Thần Nam đau đớn thiếu chút nữa thì ngã xuống.
Long Vũ tiếp đó đạp một cái lên tấm Tử Ngọc bích do Tử Kim Thần Long hóa hình ra, nói:
“Ngươi, cái tên Long Bối Bối này, quả thật là quá đáng ghét mà!”
Tử Kim Thần Long lắc lư người, hô to:
“Ta không phải là cũng muốn tốt cho hai ngươi hay sao, cuối cùng lại đổ hết lên đầu ta. Muốn làm một con rồng tốt quả thật quá khó a!”
“Lại còn nói nữa.”
Long Vũ bực mình đạp thêm một cái thật mạnh.
Bản thân Long Vũ đã là tuyệt sắc mĩ nữ, lúc này lộ ra thần thái của một thiếu nữ, càng diễm lệ vô song. Mị lực so với lúc trước cố ý giả trang thành con trai không biết là lớn hơn bao lần.
Thần Nam cảm thán một tiếng, lập tức ổn định ngay tâm thần, không thì biết đâu lại được nhận thêm một cước nữa cũng không chừng.
Tử Kim Thần Long mang trên lưng hai người, tận lực phi hành nên dù tốc độ không nhanh, nhưng hai mươi dặm đường cũng chỉ trong chớp mắt là tới. Khi đến sân của một tòa viện trong một khách sạn lớn, nó dừng lại trên không, báo cho hai người biết Hỗn Thiên tiểu ma vương hiện đang ở tại một gian phòng trong viện này.
Sau khi hạ xuống, Thần Nam nhấc Phương Thiên Họa Kích lên, tiến tới gian phòng mà Tử Kim Thần Long đã chỉ.
“Phốc”
Dưới một phách nhẹ nhàng của Thần Nam, tường vách giống như một tấm giấy mỏng, nháy mắt biến thành bột phấn. Nhưng trong phòng không có một ai. Đèn vẫn cháy, nước trà vẫn còn hơi ấm. Hiển nhiên là Hạng Thiên vừa mới đi khỏi chưa lâu.
Long Vũ phát hiện trên bàn có một mảnh giấy, trên chỉ ghi vài chữ: Ta sớm đã phát hiện ra con rồng quái vật theo sau, các ngươi đến cũng chỉ trắng tay thôi, đợi đến ngày ta lành vết thương, thì đó chính là lúc Thần Nam ngươi bỏ mạng.
Quan sát có thể thấy rằng, Hỗn Thiêu tiểu ma vương đi rất âm thầm, muốn truy ra hắn ở đâu thật khó vô cùng. Thần Nam cùng Long vũ thở dài, nhưng cũng không còn biện pháp nào khác.
Hai người đi suốt đêm qua vài khách sạn, thật không dễ dàng gì nhưng cuối cùng cũng tìm được một cái khách sạn nhỏ còn dư phòng.
Sở đô có thể nói là đang trong cơn sóng gió, vô số cao thủ tìm đến nơi đây. Hiện tại, tùy tiện bước vào một khách sạn nào đó, đều phát hiện rất nhiều tu luyện giả bản lĩnh cao thâm.
Rất nhiều cao thủ trong truyền thuyết của đông tây phương tu luyện giới, những lão quái vật từ lâu không thấy đều bị đã kinh động xuất hiện. Do bởi có một vị kì nhân trong giới tu luyện ban đêm quan sát thiên tượng, nhận thấy ở Sở đô có tiên, ma lưỡng khí cùng bao quanh, dự đoán khả năng sẽ đại sự kiện bất thường phát sinh. Thậm chí có thể liên quan đến thần tiên giới.
Trong thời gian này, tại tu luyện giới tây phương phát sinh một số sự kiện kinh thiên động địa. Tuy nhiên số người biết sự việc này không nhiều nên không bị loan truyền ra ngoài.
Trong nhà của một gia tộc lâu đời sống tại một cổ thành ở Tây phương, một ngày nọ đột nhiên bị bao phủ bởi một tầng ánh sáng thánh khiết. Từ xa nhìn lại, cổ thành bị một vầng ánh sáng thánh khiết, nhu hòa bao bọc, giống như thánh quang từ trên trời chiếu xuống.
Lão tộc trưởng của gia tộc này vũ giả cao thâm đã hơn trăm tuổi, mới chết từ hôm kia, hôm nay là ngày hạ thổ. Mọi người không ai có thể tưởng tượng được cổ thành lại phát sinh thánh tích như vậy.
Tất cả đều tin rằng, lão tộc trưởng tu vi cao thâm, lúc sống tích tụ công đức vô tận nên đã thăng nhập lên thiên giới. Tuy nhiên làm người ta kì quái chính là từ trên trời đột nhiên chiếu xuống một đạo ánh sáng chói mắt, chiếu thẳng vào thi thể của lão tộc trưởng.
Một lúc sau, lão tộc trưởng tên Quỳnh Ân Tư bỗng nhiên bật dậy, làm cho tất cả thân bằng hảo hữu đều sợ phát khiếp, đều là do sự việc này quá khủng bố.
Lão Quỳnh Ân Tư ngồi dậy, liếc nhìn mọi người rồi thấp giọng nói: “Ta tại nhân gian giới vẫn còn vài tâm nguyện, chưa thể đi được, bởi vậy nên chiến thần vĩ đại đã đưa ta trở lại. Các người không cần phải sợ, nhưng ngàn vạn lần phải nhớ rằng tuyệt đối không thể đem sự kiện này tiết lộ, nếu không có thể sẽ dẫn đến thần phạt.”
Lão Quỳnh Ân Tư mái đầu bạc trắng đã rụng gần hết tóc, râu cũng chỉ còn vài cọng, da mặt nhăn nheo, nhìn bộ dạng lay lắt của những người đang sống những năm cuối cuộc đời. Nhưng lúc này hai mắt lão phát hai đạo thần quang, làm cho người khác cảm thấy một cỗ áp lực vô hình cực đại, sức ép trầm trọng khiến người ta phải nghẹt thở.
Trước khi lão sống lại đích thật là một một tây phương võ giả cao thâm, tu vi đã đạt đến tứ giai đỉnh cấp, sắp tiến nhập giai đoạn ngũ giai tuyệt thế cao thủ, nhưng còn lâu mới tạo được áp lực cho mọi người như hiện tại.
Con cháu Quỳnh Ân Tư đều hứa không tiết lộ nửa điểm tin tức nào. Sau khi tang lễ đã bị bí mật thủ tiêu, lão Quỳnh Ân Tư đi mất thần bí.
Cũng cùng ngày hôm đó, tại hai gia tộc khác ở tây phương cũng phát sinh sự tình giống như vậy.
Một trung niên cao thủ tứ giai tên là Tạp Mâu Lạp, sau khi chết được một ngày cũng sống lại một cách ly kỳ. Hắn ta sau khi cũng dặn dò người nhà của mình tuyệt không được để lộ ra tin tức, đã bí mật bỏ đi.
Một nữ kiếm sĩ tên Ngải Mĩ Ty, qua đời sau khi bệnh nặng, cũng sống lại rất thần kỳ. Trước khi chết khoảng ba mươi tuổi, nhưng sau khi sống lại tựa hồ trẻ hơn rất nhiều, thoạt nhìn không đến ba mươi. Ngải Mĩ Ty sau khi sống lại cũng thần bí đi khỏi.
Ba sự kiện sống lại ly kỳ này có vài điểm giống nhau, đều là sau khi chết một ngày thì sống lại, đều có thánh tích hiển hiện trong suốt quá trình, gia trang bị ánh sáng thần thánh bao phủ. Sau khi sống lại, tu vi của ba người tăng tiến đến cảnh giới mà mọi người khó có thể tưởng tượng, mọi biến đổi đều thần bí dị thường và cường đại.
Ba sự kiện này tuy rất bảo mật, nhưng trên thế gian này có bức tường nào mà chắn được gió, vẫn có một số ít gia tộc cường đại biết được tin tức này. Cuối cùng tin tức qua một con đường bí mật đã truyền đến tai Giáo hoàng.
Giáo hoàng trầm ngâm: “Lẽ nào là thánh xuống nhân gian? Cũng không đúng, nếu thật như vậy, thì phải giáng xuống ngay trong giáo hội mới phải!”
Trong lúc Giáo vương còn đang suy đoán thì ba người sống lại thần bí đã tụ tập lại một chỗ. Họ đứng giữa cao không ngàn trượng, trên người phát tán ra khí tức thần thánh cường đại.
Cả ba bí mật bàn bạc, sau đó hóa thân thành ba đạo thần quang, từ tây đại lục nhắm hướng đông phương xa xôi bay đi ….