“Cái gì?” Thẩm Ngọc kinh ngạc nói, “Con, con không thể, cũng không muốn.”
“Con hãy nghe ta nói, Ngọc Nhi, đây là nhiệm vụ tổ gia gia giao cho con, con hãy thay ta chăm sóc già trẻ Sở gia thật tốt.” Ông lão nghiêm túc nói.
Thẩm Ngọc lắc đầu xua tay nói: “Không được, cái gì con cũng không biết, người giao cho Sở Linh đại ca có lẽ sẽ tốt hơn.”
“Con đừng từ chối lão già này nữa, tiểu bối trong dòng chính, Linh Nhi hầu như ở bên ngoài bôn ba trù tính, Dực Nhi với Huyên Nhi còn quá nhỏ, tính tình xốc nổi. Con có tư chất thông minh, học cái gì cũng xem đến đâu nhớ đến đấy, nhất thời không được không có nghĩa là sau đó cũng sẽ không được, trừ con ra, lão già ta không tìm được người nào thích hợp nữa….Con nhất định phải đáp ứng ta, đáp ứng ta…..”
Thẩm Ngọc vẫn cự tuyệt nói: “Vậy giao cho vị thúc bá nào đó sẽ thích hợp hơn là so với con.”.
“Con nói những người đó sao, lão già ta cũng đã cân nhắc qua. Ta lo lắng cho gia tộc, cũng không bỏ được con, nếu đem chức gia chủ truyền lại cho con, con sẽ có gốc rễ lập thân, lão già ta tin tưởng con cũng có thể quản lý tốt gia tộc, đây là chuyện lưỡng toàn cả đôi bên, con đồng ý đi, nếu không lão già ta thật sự sẽ nuốt không trôi cơn giận này.”
Ông lão nói đến cổ họng khô khàn lại, thở như kéo bễ vậy, huyết sắc trêи mặt cũng dần bị hắc khí quấn quanh.
*Bễ: dụng cụ có ống để thụt không khí vào lò cho lửa cháyÁ Nô
Thẩm Ngọc không biết phải làm sao, y không phải là một người có năng lực quản giáo việc nhà, chủ tớ Sở thị có mấy ngàn người, y cũng không gánh nổi trách nhiệm này.
“Ngọc Nhi.” Sở Linh kề tai nói nhỏ, ” Tạm thời đệ đáp ứng đi, thử xem có làm được hay không, sau này vi huynh cũng sẽ giúp đệ, nếu quả thực đệ không thích, lúc đấy truyền cho người khác cũng không muộn, trước mắt cứ để cho tổ gia gia an tâm đi đã.”
Thẩm Ngọc do dự trong chốc lát, cuối cùng gật đầu một cái, nhận lấy chùm chìa khóa.
“Tốt, tốt lắm, như vậy là đúng rồi, Ngọc Nhi, con bảo mấy người bọn họ bận rộn đều đi cả đi, lão già ta có chút mệt mỏi, muốn ngủ một lát.”
Ông lão còn chưa chống người nằm xuống, đầu đã gục xuống rồi, nét mặt an tường, giống như là đang ngủ.
Thẩm Ngọc hoảng hốt, nhìn về phía Sở Linh, Sở Linh đưa tay thăm dò hơi thở của ông lão, khóe miệng khẽ động, sắc mặt lộ vẻ bi thương.
“Tổ gia gia đã đi.” Sở Linh nhỏ giọng nói, “Ngọc Nhi, đệ đi ra ngoài trước đi.”
Sở Linh giúp ông lão nằm xuống, chỉnh lại dung nhan, sau đó cũng theo Thẩm Ngọc ra ngoài.
Thẩm Ngọc thẫn thờ nhìn Sở Linh xử lý hậu sự đâu vào đấy, tộc nhân khóc thành một đoàn, trong phòng ngoài phòng đều đứng đầy người.
Ban đầu Thẩm Ngọc không khóc, chỉ là y nhớ tới lúc mẹ mình qua đời, y không bồi ở bên cạnh, ngay cả hậu sự cũng không phải do tự tay y xử lý, lúc đó y hôn mê bất tỉnh, là Quân Huyền Kiêu thay y đem thi thể của mẹ an táng ở phía Tây ngoại ô kinh thành.
Ông lão qua đời, có tộc nhân vây quanh khóc tang. Lúc mẹ qua đời ở trêи đường xuống dưới hoàng tuyền, nhất định là rất cô quạnh, ngay cả một tiếng khóc cũng không được nghe.
Thẩm Ngọc chưa từng mặc đồ tang, lúc mẹ mất, y không rành thế sự, chỉ biết mình đã mất đi người thân, một người quan tâm đến y nhất, cho đến tận ngày hôm nay, y mới biết, ngoại trừ sự đau lòng lúc mất đi, một người tiếp tục sống, còn phải chịu đựng thêm cả sự nhớ nhung.
Cũng không biết ai kêu khóc một tiếng, Thẩm Ngọc run rẩy một cái, đưa tay sờ lên mặt của mình đã thấy đầy nước mắt.
Trong lòng y có một chiếc hộp đen đã được khóa lại, đột nhiên nứt ra một kẽ hở, bên trong có thứ gì đó muốn phá kén mà ra.