– Không ngờ hắn chính là Triệu tướng quân. Với võ công và mưu trí của tiểu tử này, xem ra kinh thành lại dấy lên một phen gió tanh mưa máu.
Thời gian trôi rất nhanh, đảo mắt đã tới mùng bảy. Không khí náo nhiệt của cái tết ở Tiền Đường đã bị nhạt đi rất nhiều, đường phố ồn ào giờ chỉ còn ít ỏi vài người.
Ở một trường đình bên ngoài thành Tiền Đường, một cỗ xe ngựa và hai con ngựa ô đang đứng đó. Ở đây có bốn nữ tử dáng người lả lướt và ba nam tử, trong đó có hai tiểu thư mắt nước mắt lưng tròng, nhìn đăm đăm nam tử mặt ngăm đen trước mặt.
Nam tử mặt ngăm đen đúng là Triệu Tử Văn đang sắp lên kinh. Hắn nhẹ nhàng lau nước mắt cho hai vị tiểu thư, nhẹ nhàng nói:
– Ta cũng không phải không trở về mà. Xử lý xong việc sẽ trở lại, được không?
– Tướng công, muội muốn cùng đi với huynh!
Dư Tư Lăng ôm chặt lấy eo hổ của Triệu Tử Văn, nức nở nói.
– Nha đầu ngốc, ta cũng không phải không trở lại.
Triệu Tử Văn khẽ cười nói.
Dư Tư Lăng khóc nói:
– Tướng công, muội sợ đột nhiên huynh sẽ chán ghét muội, không muốn muội nữa. Hu hu…
Giữa hai người vốn có gút mắc, giống như sợi tóc vẫn còn vương vấn trong lòng khiến Dư Tư Lăng thủy chung không thể quên được. Nàng lo lắng nếu không ở bên người tướng công, sợ tướng công đột nhiên không cần nàng và con nữa.
Triệu Tử Văn cười khổ, nha đầu kia thủy chung không quên được những chuyện ngày xưa. Hắn mặc kệ mọi người, ôm chặt Lăng Nhi vào lòng, dường như muốn cảm thụ tận tâm can nàng, nhẹ nhàng nói:
– Thân thể của nàng đi xe ngựa sẽ mệt, nàng mà không nghe lời, tướng công sẽ đánh vào mông nàng.
Nói xong, hắn lén vuốt ve lên mông Lăng Nhi.
– Ô…
Nếu thực sự bị tướng công đánh đòn trước mặt mọi người, vậy thì Lăng Nhi thật sự là xấu hổ chết người. Cảm nhận bàn tay tướng công đang tác quái, nàng vừa thẹn vừa sợ, vội vàng nhảy tránh ra. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng ửng hồng, không dám ngẩng đầu lên, gắt giọng:
– Tướng công… huynh…. huynh… thật đáng ghét.
– Ha ha….
Lăng Nhi bị trêu chọc đỏ mặt khiến mọi người bật cười ha hả.
Đại tiểu thư đứng ở bên xe ngựa, hung hăng dậm chân nói:
– Đồ tồi này, chỉ biết ức hiếp muội muội.
– Có phải tiểu thư hy vọng Hạ Văn ức hiếp mình hay không?
Hạ Bình ở bên cạnh Đại tiểu thư, cười hì hì nói.
Khuôn mặt xinh đẹp của Đại tiểu thư ửng hồng, nàng sẵng giọng:
– Tiểu nha đầu này chẳng tử tế gì, ngay cả tiểu thư cũng dám trêu chọc. Để xem ta thu thập ngươi thế nào.
– Ai nha, tiểu thư tương tư nè…
Hạ Bình chạy vòng quanh xe ngựa, cười ha hả nói.
Đại tiểu thư càng nghe càng đỏ mặt, cái cổ trắng nõn cũng ửng hồng, tức giận dậm chân nói:
– Hạ Bình.
Triệu Tử Văn cũng cười ha hả theo. Tuy nhiên sau khi Hạ Bình phát hiện chuyện giữa hắn và Đại tiểu thư, bình giấm chua nhỏ này cũng khiến hắn ăn không ít đau khổ. Đây là niềm vui trong sự đau khổ của hắn.
– Đại ca, muội không rời khỏi huynh.
Bảo Nhi vốn tính dịu dàng, sẽ không tranh đoạt gì với người khác. Đợi cho Dư tỷ tỷ phát tiết hoàn toàn oán giận xong, nàng mới ngước đôi mắt xinh đẹp nhìn đại ca nói.
– Bảo Nhi ngoan, đại ca ổn định ở Hàm Đan xong sẽ đón nàng tới, được không?
Triệu Tử Văn vuốt ve mái tóc Bảo Nhi, dịu dàng nói.
Tiệm giày Tử Vũ Hiên đã chính thức khai trương hôm mùng bốn của năm mới. Bảo Nhi phải bận rộn xử lý các công việc ở cửa hàng, thỉnh thoảng còn phải chiếu cố Lăng Nhi đang mang bầu, nhưng nàng vẫn không kìm nổi nỗi nhớ mong đại ca, mạnh mẽ chui vào lòng đại ca, lẩm bẩm:
– Đại ca, muội rất muốn được ở bên cạnh huynh.
Có thể được những nữ tử thâm tình với mình như vậy, còn cầu mong gì nữa? Triệu Tử Văn cay mũi, cảm động ôm chặt Bảo Nhi vào lòng. Hắn từng muốn mở rộng kinh doanh của cửa hàng độc quyền Tử Vũ Hiên, muốn mở một chi nhanh ở kinh thành. Tuy nhiên lần này tới kinh thành có rất nhiều việc, không thể bận tâm được việc đó, đành phải chờ sau này.
– Ôi… các ngươi đều đi rồi, chỉ còn lại ta một mình cô đơn.
Phương Thiên Vũ im lặng nửa ngày không nói gì, giờ không kìm nổi thở dài.
Từ sau hôm tỷ võ chiêu thân, Hạng Tử Hiên liền bặt vô âm tín, dường như đã đi Hàm Đan. Triệu Tử Văn thậm chí không có cơ hội xin lỗi. Giang Nam Tứ Đại Sài Lang hiện giờ chỉ còn một mình Phương Thiên Vũ ở lại Tiền Đường. Triệu Tử Văn vỗ vai Phương Thiên Vũ, cười nói:
– Tứ Đại Sài Lang chúng ta sẽ sớm có một ngày mở tiệc đoàn tụ.
– Ừ, các ngươi mau xuất phát đi.
Phương Thiên Vũ không trách cứ Triệu Tử Văn cái gì. Dù sao Hạ tiểu thư và Triệu Tử Văn đã phải trải qua rất nhiều đau khổ, cuối cùng mới đến được với nhau. Y cười nói:
– Các ngươi đi sớm về sớm.
– Được. Đến lúc đó Tứ Đại Sài Lang chúng ta sẽ lại uống với nhau ba trăm chén.
Hạ Văn Đăng đã lên ngựa từ sớm, hào khí lớn tiếng nói.
Phương Thiên Vũ nắm chặt tay Triệu Tử Văn, nói
– Khi gặp lại, không say không về.
– Ừ.
Triệu Tử Văn nắm chặt tay Phương Thiên Vũ, gật đầu nói:
– Không say không về!
– Đại ca
– Tướng công
Bảo Nhi và Lăng Nhi đồng thời nhào vào trong ngực Triệu Tử Văn, vai kịch liệt run rẩy, vừa khóc vừa nói.
Hai cô nàng này khóc tới mức tim Triệu Tử Văn tan nát. Triệu Tử Văn bất đắc dĩ lại an ủi các nàng vài câu. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của hai cô nàng này khóc như hoa lê gặp mưa, hắn thật sự không kìm nổi muốn đem bọn họ đi cùng, nhưng lần này đi Hàm Đan rất nguy hiểm, Lăng Nhi lại có bầu, hắn sao có thể yên tâm được? Hắn khẽ cắn môi, nhảy lên ngựa, phất tay nói với Bảo Nhi và Lăng Nhi:
– Chờ ta ổn định ở Hàm Đan rồi sẽ đón các nàng tới.
Đại tiểu thư và Hạ Bình không đành lòng nhìn bộ dáng đau khổ của Bảo Nhi và Dư Tư Lăng, đã sớm lên xe ngựa. Triệu Tử Văn và Hạ Văn Đăng cưỡi ngựa đi trước, xe ngựa đi theo phía sau, hướng tới kinh thành.
Bảo Nhi và Dư Tư Lăng nắm chặt tay nhau, đứng ở trường đình, nước mắt trong veo cuồn cuộn lăn xuống, nhìn theo xe và ngựa của Triệu Tử Văn dần đi xa, thật lâu không muốn rời đi.
Home » Story » siêu cấp thư đồng » Chương 192: Ly biệt