” Nam Thiên vừa thấy xe của Lâm Ngữ Lam dừng lại, lập tức sải bước đi tới.
“Sao vậy?” Lâm Ngữ Làm khó hiểu hỏi một câu.
“Là thế này có chuyên cần em giúp đỡ” Nam Thiên lộ ra vẻ khó xử: “Trong đội đột nhiên ra nhiệm vụ, phải có một lần diễn tập cứu nạn nghĩ cách cứu con tin, anh muốn mượn tòa nhà cao tầng của em sử dụng một lát, làm nơi diễn tập, em xem…”
Lâm Ngữ Lam không ngờ là chuyện này, suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu: “Cũng được, anh nói thời gian, tôi sắp xếp một chút là được.
”
“Ngữ Lam, cảm ơn em rất nhiều.
Trên mặt Nam Thiên lộ ra vẻ hưng phấn: “Chiều hôm nay có được không? Diễn tập chỉ mất hai tiếng đồng hồ là xong.
“Cũng được.
” Lâm Ngữ Lam đồng ý: “Vậy thì quyết định là từ bốn giờ đến sáu giờ nhé, đợi tôi sắp xếp thời gian xong đã, cần người của công ty chúng tôi làm gì cho các anh không?”
“Không cần, không cần.
” Nam Thiên liên tục xua tay: “Em có thể cho anh mượn tòa nhà cao tầng này để sử dụng là đã giúp anh một chuyện lớn rồi, làm sao đảm phiền đến em nữa chứ.
”
“Cái gì gọi là phiên chứ, lần trước anh giúp tôi mới thật sự là làm phiền anh.
” Lâm Ngữ Lam không để ý phất phất tay: “Vậy đến lúc đó anh liên lạc với tôi trước một chút là được.
”
“Được.
”
Sau khi Nam Thiên nói với Lâm Ngữ Lam về một số thủ tục xong, anh ta vui mừng rời đi.
Đợi sau khi rời khỏi tòa nhà cao tầng Lâm Thị, Nam Thiên gọi điện thoại cho Tiểu Trần đầu tiên: “Tiểu Trần, sắp xếp ổn thỏa mọi việc nhé, dựa theo những gì chúng ta đã bàn bạc ngày hôm qua để làm”.
“Yên tâm đi đội trưởng Nam, tuyệt đối không có vấn đề gì, tôi cam đoan sau ngày hôm nay, trong mắt cô Lâm sẽ không còn tên rác rưởi kia nữa!”
Trong điện thoại, Tiểu Trần tràn đầy tự tin nói.
Trong thời gian này, Trương Thác đã rời khỏi thành phố Ngân Châu, đi về phía thành phố Nguyên, tỉnh Ninh, thành phố Nguyên có thể nói là một thành phố khá lạc hậu, mặc dù là đơn vị cấp thành phố, nhưng công trình còn lâu mới có thể so sánh được với Ngân Châu.
Nơi đây xây dựng dựa vào núi, đô thị hóa cũng không mạnh mẽ, đi đến đâu cũng có thể được nhìn thấy bóng dáng đất vàng cao nguyên.
“Không ngờ được, thế mà Thứ Mân lại ở trong này.
” Bạch Trì dừng xe ở trước một tòa nhà cao tầng hiểm có trong thành phố Nguyên, nhìn tòa kiến trúc trước mặt, đây là một trong những kiến trúc cao nhất của thành phố Nguyên: “Nếu so sánh với những thế lực ngầm, sự tồn tại của Thứ Mân cũng coi như khá là to gan rồi”.
Trương Thác bước xuống xe, đi thẳng vào trong tòa nhà cao tầng.
Tòa nhà lớn này tổng cộng có mười một tầng, tương tự với những tòa nhà thương mại khác, mỗi tầng trong tòa nhà đều có diện tích mấy nghìn mét vuông, có đến mấy công ty.
Trương Thác ẩn thang máy, dẫn theo Bạch Trì đi vào trong thang máy.
tầng dưới cùng chỉ có một công ty.
Miệng Bạch Trì ngâm nga một bài hát không rõ tên, ấn con số tầng trên cùng, nhìn cửa thang máy chậm rãi đóng lại.
Ngay trong nháy mắt khi cửa thang máy sắp đóng lại, một bóng người nhanh chóng xuất hiện trước cửa thang máy, khiến cho cửa thang máy sắp đóng lại lập tức mở ra.
Ngay sau đó, Trương Thác và Bạch Trì nhìn thấy hơn mười người đàn ông cao to, tất cả đều ôm hoa hồng, tràn vào trong thang máy, Trương Thác nhìn thấy sổ hoa hồng này, ít nhất cũng có mấy nghìn bông.
Khi những người đàn ông cao to này tràn vào thang máy, hoàn toàn không thèm để ý đến cảm nhận của những người khác, trong chốc lát đã đẩy Trương Thác và Bạch Trì vào tận trong góc, không để lại chút khe hở nào.
Ngay sau đó, một thanh niên gương mặt tuấn tú mặc tây phục màu đỏ thắm bước vào thang máy, sửa sang lại cà vạt.
“Cậu chủ!” Những người đàn ông cao to mặc tây phục cầm hoa hồng kia vừa nhìn thấy thanh niên đã lập tức lên tiếng chào hỏi.
“Ừm” Thanh niên hài lòng gật đầu: “Đi thôi”
Một người đàn ông cao to ẩn con số tầng mười một, cửa thang máy lại đóng lại lần nữa, di chuyển lên phía trên.
Bạch Trì khó chịu lắc lắc người, mở miệng nói: “Tôi nói này mấy anh, đằng trước các anh còn chỗ trống rộng như vậy, có thể đừng ép chúng tôi như vậy không?”
Bạch Trì vừa nói xong, lập tức nhận được ánh mắt của một đám đàn ông cao to mặc âu phục, không thiện cảm lắm, có người còn cố tình ép Bạch Trì thêm nữa.
Bạch Trì đảo cặp mắt trắng dã, có chút cạn lời.
Cũng may tầng mười một cũng chẳng cao lắm, chỉ vẻn vẹn hai mươi giây, thang máy đã dừng lại, tất cả những người đàn ông cao to kia đều từ trong thang máy tràn hết ra ngoài.
“Đi thôi” Trương Thác gọi Bạch Trì một câu, cũng ra khỏi thang máy.