An Thế Thanh song thủ khép vòng lại với nhau, một đạo chân khí cường đại xoáy thẳng tới Yến Phi.
“Bình”.
Yến Phi thân kiếm hợp nhất xông thẳng vào luồng kình khí hình trụ, kiếm phong chỉ thẳng vào tâm trụ khí, trụ kình giống như hoa nước văng ra bốn phía, nhất thời kình khí cơ bản bị đẩy sang bên.
An Thế Thanh lập tức chuyển thân nghênh đón Yến Phi, hai ống tay áo múa lên như cuồng phong loạn vũ, nhưng sự cuồng loạn cực độ ấy lại ẩn hàm phương pháp vô cùng huyền diệu, ống tay áo cuốn theo kình khí kinh người, lợi hại hơn hẳn thần binh lợi khí, nhu cương đầy đủ, thiên biến vạn hóa, nhu như roi tiên, cứng tựa đao thương, ẩn ước khí thế vô khổng bất nhập, cuồng loạn công đến.
Trong sát na, hai bên đã giao thủ hơn mười chiêu.Lại đã hoán đổi vị trí.
Yến Phi đã bước tới phía bờ vực, hoành kiếm đĩnh lập; An Thế Thanh thì chuyển sang vị trí của chàng, hai bên thành thế đối diện.
Yến Phi thổ ra một ngụm máu huyết, thần sắc lại vẫn ung dung nói: “An tiên sinh quả nhiên cao minh, Yến Phi đã được lĩnh giáo”.
An Thế Thanh từ sắc mặt đỏ hồng chuyển dần về trạng thái ban đầu, hiển nhiên cũng không dễ chịu gì.
Song mục bạo phát sát khí cực thịnh, âm giọng lạnh lẽo như sương tuyết, nói: “Cao minh? Ngươi dám nhạo báng lão phu chăng?”.
Yến Phi cảm thấy hơi hiểu tính tình của lão, chẳng những tính tình hẹp hòi cổ quái, mà còn lãnh khốc vô tình. Chỉ qua hai lần lão thi triển độc thủ với mình, thì thấy lão coi mạng người như cỏ rác, mọi sự đều lấy bản thân làm trung tâm, bất luận sống chết của kẻ khác ra sao.
An Ngọc Tình có người cha như vậy, thật là khiến người ta không thể ngờ được.
Nếu đem so sánh, Tôn Ân hơn hẳn lão ở phong phạm đạo môn cao thủ. Luận vũ công đạo thuật, hai người gần như tương đồng, nhưng về mặt tu hành khẳng định Tôn Ân còn cao hơn An Thế Thanh vài bậc.
Yến Phi thầm mừng.
Tự hiểu rằng bản thân đích xác có nhiều tinh tiến, so với lần giao thủ trước cùng An Thế Thanh, thực là khác hẳn.
Yến Phi lạnh lùng nói: “An tiên sinh chớ nên nổi giận, người đã không thể giết được tại hạ, thôi thì kết thúc trong hòa khí có hơn không. Nếu An tiên sinh vì khoái ý nhất thời, không chịu dừng tay, có thể sẽ tiện nghi cho kẻ khác”.
An Thế Thanh nói: “Chỉ là tiện nghi cho ngươi mà thôi”.
Lời còn chưa dứt, tụ ảnh đầy trời lại thẳng hướng Yến Phi công tới.
Điệp Luyến Hoa trong tay Yến Phi lại lần nữa bạo khởi, thoáng chốc tạo thành một màn kiếm ảnh trùng trùng, liên tiếp mở rộng khuyếch tán như chiếc dù hư thực nan phân xòe ra nghênh tiếp tụ ảnh của An Thế Thanh đang xô đến.
Loại kiếm pháp này lấy uy lực “hữu hình” và “vô hình” hợp nhất lại, kiếm khí sắc nhọn, hóa giải hoàn toàn kình khí của An Thế Thanh từng khiến chàng cùng Lưu Dụ cật lực đối chọi.
An Thế Thanh không ngờ Yến Phi càng ngày càng lợi hại, cao thủ tương tranh nhân nhượng là tự sát, lão chủ động tấn công trước, Yến Phi bị động mà toàn lực phản công, hai người như cùng trên lưng hổ, chỉ có thể kết thúc khi một trong hai thọ trọng thương hoặc cả hai cùng lưỡng bại câu thương mà thôi.
Lão cũng không biết rằng Yến Phi chính là đang lúc đột phá cửa ải quan trọng nhất.
Từ lần công hãm Bình Thành, cơ hội cứu thoát chủ tì Kỷ Thiên Thiên lần đầu tiên lóe sáng, trạng thái trầm cảm của Yến Phi dần dần hồi phục. Trong cuộc đấu tranh đuổi bắt tinh thần cùng Ni Huệ Huy, Yến Phi là càng thông hiểu thêm dị năng thông huyền của bản thân , lòng tin vì thế càng lớn mạnh. Những cảm thụ về cảnh quan tráng lệ Thái Ất quán vừa rồi, càng giúp chàng đạt tới cảnh giới thiên nhân hợp nhất, kiếm thuật tự nhiên như nước nổi thuyền lên, các đợt công kích của An Thế Thanh thật là cơ hội tốt để hoàn thành cả quá trình mài luyện.
Sát na trước khi kiếm và tụ giao kích, An Thế Thanh thò đôi tay khẳng khiu từ ống tay áo, chưởng chỉ cuồng loạn điểm liên tiếp vào vùng kiếm ảnh của Yến Phi.
Những tiếng “đinh đinh, đang đang” vang lên không ngừng.
Trong chớp mắt, hoặc chưởng hoặc chỉ của An Thế Thanh liên tiếp đập vào Điệp Luyến Hoa đến hơn mười lần.
Hai người tách rời nhau, Yến Phi tả thủ tụ các ngón lại thành đao, ngoan cường bổ chính diện vào ngọn quyền huyền ảo của An Thế Thanh đang đánh tới như sấm sét.
Hai người đồng thời chấn động mãnh liệt, gần như không thể tiếp tục được nữa.
Yến Phi chuyển thân bay ra, miệng thổ một búng lớn máu tươi, thương thế phát tác trầm trọng.
An Thế Thanh cũng loạng choạng lùi lại, thiếu chút nữa thì lăn ra đất, cố gắng đứng vững.
“Oa” lên một tiếng đồng thời cũng phun ra một búng máu tươi.
Song phương lưỡng bại câu thương.
“Binh”
Yến Phi phát giác lưng mình vừa chạm vào bức tường đá của Đan phòng, bèn dựa theo tường đá mà trượt ngồi xuống đất.
An Thế Thanh người lắc lư nghiêng ngả lùi lại đến sáu, bảy trượng mới đình bộ, mặt mũi đỏ bừng, dáng vẻ như kẻ say rượu.
Yến Phi một mặt vận công trị thương, mặt khác ngầm hít một hơi chân khí, thuận thế để Điệp Luyến Hoa ngay phía trước mình. Nội thương của chàng có vẻ trầm trọng, e rẳng phải mất vài ngày mới có mong phục nguyên, tại thời điểm khẩn cấp thế này, chàng thụ thương có thể gây ra hậu quả rất nghiêm trọng, bởi lẽ chàng đã vô pháp ứng phó với Ni Huệ Huy hoặc Trúc Pháp Khánh.
Chàng hiếm khi căm ghét một ai đó, nhưng tại thời khắcc này bất giác muốn đem cái lão già cứng đầu bất cận nhân tình An Thế Thanh này ra chặt làm mấy khúc.
Thật sự thì mấy lần chàng đã vì An Ngọc Tình mà hạ thủ lưu tình, nhưng An Thế Thanh chẳng biết tốt xấu, cứ bức bách chàng phải toàn lực mà tự bảo kỳ thân. Luận công lực chàng vẫn kém An Thế Thanh cả giáp tý hỏa hầu, vì vậy mới nói dễ nghe thì là ngang sức ngang tài, khó nghe một chút thì cuối cùng vẫn là đồng quy ư tận thôi.
An Thế Thanh rốt cuộc cũng đứng vững, song mục hung quang lóe sáng từng bước từng bước tiến lại phía chàng. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Tới cách Yến Phi chừng hai trượng, An Thế Thanh hung hăng quát: “Ngươi lại định giở trò yêu thuật gì đấy, sao thần tình lại biến thành cổ quái như vậy”.
Yến Phi đứng dậy, lạnh lùng nói: “Ni Huệ Huy lại tìm thấy ta rồi”.
An Thế Thanh rúng động hỏi: “Ngươi vừa nói cái gì?”.
Yến Phi vung Điệp Luyến Hoa trỏ vào An Thế Thanh, tức thì kiếm khí đại thịnh.
An Thế Thanh không ngờ chàng vẫn có kháng lực ngoan cường như vậy, kinh hãi lùi lại một bước, nói: “Cái gì mà Ni Huệ Huy?”.
Nghe âm điệu của lão, tựa như úy kỵ Ni Huệ Huy phi thường, hoặc giả là sợ Trúc Pháp Khánh vốn theo mụ như hình với bóng.
Yến Phi đút kiếm vào bao, trong lòng thầm kêu khổ, chàng nhân vì giao thủ với An Thế Thanh, không thể quan bế trạng thái tâm linh đặc thù nên mới bị Ni Huệ Huy phát giác được vị trí của chàng. Khiến cho chàng đau đầu nhất là cho dù chàng có phong tỏa tâm linh không cho phát tiết ra ngoài thì bản thân vẫn bị nội thương, mà ở tuyệt địa này căn bản vô phương đào thoát, cho dù có lối thì cũng không chạy xa được, đúng là lần này đích xác bị lão đầu tử đáng hận này hại chết.
Đoạn nói: “Lão bây giờ đã hiểu ai chiếm tiện nghi rồi chứ, Ni Huệ Huy từ Nhạn Môn thẳng hướng truy sát tới đây, hy vọng người và mụ là lão hảo hữu, nếu không tiền bối người cũng khó tránh kiếp nạn này”.
An Thế Thanh rốt cục biến sắc, trầm giọng nói: “Ngươi vừa rồi cảm ứng thấy Sưu Tinh Truy Thần Thuật của mụ, thực không?”.
Yến Phi nói “Đúng là như thế, nếu Yến Phi này nói sai một chữ xin để ta vĩnh viễn không thể siêu sinh”.
An Thế Thanh chợt gầm lên một tiếng, chuyển thân lao về phía cầu treo.
Yến Phi thầm kêu không hay, truy bức sau lưng lão, kêu lớn: “Mau trở lại, lão chạy thế chính là sẽ gặp Ni Huệ Huy đấy”.
An Thế Thanh đột nhiên dừng lại, đứng ngay tại chân chiếc cầu treo.
Yến Phi lao đến bên cạnh lão, bạt xuất Điệp Luyến Hoa.
Chiếc cầu treo dài độ ba trăm bộ đung đưa theo gió, không ngừng phát ra tiếng kẽo kẹt do ma sát của dây chão hòa quyện với âm thanh của thác nước.
An Thế Thanh kinh hãi hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”.
Yến Phi thản nhiên như không nói: “Đương nhiên là chém đứt cầu treo rồi, còn có lựa chọn nào khả dĩ hơn?”.
An Thế Thanh biến sắc nói: “Ngươi phải biết đây là Cô tuyệt nhai, vách dốc cao dựng đứng, dù võ công ngươi cao cường đến đâu cũng khó lòng leo lên”.
Yến Phi cúi đầu nhìn xuống, cười nói: “Nhảy xuống thì sao, sức nước hoàn toàn có thể giải trừ tiêu hao lực rơi xuống”.
An Thế Thanh nhìn chàng chăm chú tựa như mới gặp chàng lần đầu, nghĩ ngợi nói: “Bên dưới khắp nơi là loạn thạch, chỉ cần rơi trúng phải khối đá lớn nào, ngươi sẽ khó tránh khỏi vận mệnh tan xương nát thịt”.
Yến Phi điềm nhiên nói: “Chí ít cũng có năm thành cơ hội rơi trúng xuống nước, còn hơn là để bọn yêu nhân Di Lặc giáo lăng nhục đủ điều đúng không? Nếu muốn động thủ thì nhanh lên, sau đó lui vào Đan phòng ẩn nấp, khiến cho địch nhân nghi thần nghi quỷ, há chẳng phải tuyệt sao?”.
An Thế Thanh không nén nổi phì cười nói: “Hảo tiểu tử”.
Đoạn quát: “Động thủ”.
Hai người nhằm cầu treo kiếm vung, chưởng cắt, chỉ thoáng sau đầu này của cây cầu đã rời ra, từng khúc từng khúc va đập vào vách đá bên kia vực, lập tức đứt thành từng đoạn rơi xuống dòng nước bên dưới.
Cô tuyệt nhai đích thị biến thành cô tuyệt với thế gian.
Tiếng gió thổi từ con đường phía trước truyền lại.
Cả hai đưa mắt nhìn nhau, đoạn toàn lực quay đầu chạy về phía Đan phòng, cả hai cùng ngồi dựa lưng vào hai góc tường khác nhau trong Đan phòng, đều dâng lên cảm giác vô lực.
Bất giác đưa mắt nhìn nhau cười khổ, không ngừng hổn hển.
An Thế Thanh thở dài: “Là ta không tốt. Ài, hơn bốn mươi năm rồi, đây là lần đầu tiên ta nói lời xin lỗi với kẻ khác”.
Ác cảm của Yến Phi với lão cũng giảm đi phần nào: “Lão ca thật người nóng nẩy, sự thật chúng ta vô oán vô cừu, lão lại trước sau hai lần muốn lấy cái mạng nhỏ của ta”.
An Thế Thanh nói: “Ta thích ngươi đổi sang gọi ta bằng lão ca, từ sau cứ thế mà kêu nhé! Lần đầu tiên ta muốn giết các người là vì nhầm ngươi là người của lão Giang hoặc lão Ân, lần này muốn giết ngươi là vì tìm mãi không thấy bảo vật, muốn tìm người để phát tiết. Hiện tại khí giận đã tiêu tan rồi. Phát giác ra tiểu tử ngươi cũng khá thú vị, chả trách mà Ngọc Tình không nỡ giết ngươi”.
Yến Phi hỏi: “Lão tìm cái gì thế? Thiên địa bội há chẳng phải trong tay lão sao?”.
An Thế Thanh đang định trả lời, đột nhiên thanh âm rung động lòng người của Ni Huệ Huy không cao không thấp văng vẳng từ phía cầu treo truyền đến, tựa như thì thầm bên tai: “Yến Phi chàng tự cho là thông minh rốt cục lại bị cái thông minh hại lại, lại chém đứt cầu treo tự hãm thân vào tuyệt địa, người ta có lý nào lại nỡ giết huynh cơ chứ? Cái mạng nho nhỏ của chàng vốn là do nô gia cứu từ tay Tôn Ân, oan gia à, ra đi để nô gia được ngắm dung mạo tuấn tú của chàng được không? Chuyện gì cũng có thể thương lượng được mà”.
An Thế Thanh kinh hãi nói: “Tặc bà nương này ma công ngày càng tinh tiến, chẳng trách lão Giang không qua nổi mụ. Ngươi ngàn lần chớ tin lời của mụ đấy, niên kỉ của mụ e rẳng đủ để làm mẹ ngươi đấy”.
Yến Phi nghe xong cảm giác lành lạnh sau sống lưng, phải chăng chính mụ đã mang mình rời khỏi đấu trường, rồi lại đem mình chôn sống xuống đất.
Vậy sự thực là thế nào đây?