Ngồi xuống lần nữa, trên gương mặt múp múp nhưng ôn hòa của Mộ Dung Nghi thoát vẻ buồn rầu. “Cha nhỏ, mấy ký thịt mới giảm đi của ta lại mọc về mất thôi.”
La Vinh Vương trừng mắt. “Giảm cái gì mà giảm, thân thể khỏe mạnh mới là quan trọng nhất.”
“Không được a không được a, cái thân béo này của ta đi một chút là bất động, không giảm không được.”
Nghĩ đến những lời vừa nghe bên ngoài, Quách Tử Mục lần đầu tiên chủ động nói chuyện với Mộ Dung Nghi. “Nhịn đói không giảm cân được, phải vận động. Ngươi hỏi Vân An thử xem có cách nào không, lúc trước ta có nghe hắn nói nhưng không nhớ rõ, khẳng định không phải nhịn đói.”
Gắp một cái bánh bao nước cho La Vinh Vương, Quách Tử Mục nhắc nhở. “Bánh bao này có nước, rất nóng, cắn một miếng trước để nước chảy ra.”
La Vinh Vương tự mình làm mẫu. Mộ Dung Nghi do dự đặt đũa lên đĩa bánh bao. Mộ Dung Huy ngó lơ vị đại ca đang đang giãy giụa của mình, kẹp một cái bánh bao, học theo phụ vương cắn một miếng.
“Xì xì…”
Quách Tử Mục. “Cẩn thận.”
La Vinh Vương nhìn bộ dạng rối rắm của thế tử, chán ghét nói. “Ngươi không ăn thì thôi, ta với tiểu Huy ăn.”
“Không được a.” Mộ Dung Nghi hạ đũa gắp một cái, quá lắm thì y đi bộ thêm vài vòng ngoài ruộng thôi. Thỏa mãn ăn một cái, Mộ Dung Nghi không rối rắm nữa, món ăn ngon như vậy, không ăn thì thật quá có lỗi với bản thân.
La Vinh Vương không nhắc tới hôn sự của thế tử nữa. Mộ Dung Nghi ăn liên tiếp năm cái bánh bao, rồi đặt đũa xuống, lau tay, cầm lấy một cái bánh trứng cuộn. Sung sướng cắn một miếng, nuốt vào họng nói. “Cha nhỏ, ngài sinh cho ta với tiểu Huy một đệ đệ đi. Ngài với cha không cần chăm đệ đệ đâu, ta chăm, chờ nó trưởng thành, nó sẽ là thế tử.”
La Vinh Vương buông đũa, Quách Tử Mục mím môi. Mộ Dung Huy liếc mắt nhìn huynh trưởng một cái, buồn không hé răng mà ăn canh. (Chắc em nó cũng nản với ông anh nhà mình lắm!) Mộ Dung Nghi tiếp tục ăn, ăn xong thì lau tay, nâng mắt lên, nghiêm mặt nói. “Cha, ta có một nha đầu hoặc tiểu tử thông phòng là được. Ta không muốn thú một người tâm địa không trong sạch, tới lúc đó nhà chúng ta lại náo loạn không yên ổn. Ta thú một người thì lại có người thứ hai tranh nhau tới cửa. Không đề cập những thứ khác, chỉ cần người này tâm tư không thuần, cha nhỏ phải làm sao?”
Quách Tử Mục rũ mắt, La Vinh Vương ngưng trọng.
“Nếu ngài và cha nhỏ có hài tử, thứ nhất, vương phủ sẽ không có khả năng bị chặt đứt hương khói bởi vì ta. Thứ hai, ngài và cha nhỏ ân ái như vậy, nếu không có hài tử nối dõi thì thật tiếc nuối, ngài thấy có đúng không?”
La Vinh Vương nhìn Quách Tử Mục, nắm tay y, Quách Tử Mục không phản bác.
“Thứ ba, nếu ngài và cha nhỏ có hài tử, nhìn từ bên ngoài, địa vị thế tử của ta lập tức bị nguy hiểm, vô luận là với ta hay cha và cha nhỏ đều không có chỗ hại. Trong phủ chúng ta, không nên có thêm người không liên quan mới tốt, ngài thấy sao.”
La Vinh Vương. “Như vậy không phải quá ủy khuất cho ngươi sao?”
Mộ Dung Nghi kẹp cái bánh bao cuối cùng, lãnh đạm nói. “Nếu thật sự gặp được người mình thích, tự nhiên ta sẽ thú vào cửa, còn quá dụng tâm kín đáo thì thôi đi. Cha nhỏ ở trong phủ có nhiều việc như vậy, nhi tử thật sự không có khí lực đấu tâm tư với người bên gối. Trung Dũng hầu chỉ lớn hơn nhi tử vài tuổi thôi mà đã là nhất đẳng hầu gia, nhi tử không thể kém hơn hắn được.”
La Vinh Vương làm sao không biết rõ khả năng hài tử nhà mình, tuy rằng trước đây y bị tâm tật hành hạ, bất lực, nhưng bây giờ cũng nên để hài tử thể hiện khả năng của mình, không thể kìm chế y mãi.
“Ngươi đã nghĩ kỹ, vậy tùy ngươi.”
“Đa tạ cha. Vậy ngài và cha nhỏ…Ngài yên tâm, ngài và cha nhỏ nếu không có tinh lực chăm sóc, ta sẽ chăm, ta không ngại phiền toái.”
La Vinh Vương nhìn Quách Tử Mục, có muốn hài tử hay không phải xem ý của Quách Tử Mục đã. Quách Tử Mục cúi đầu, mặt đỏ bừng, lỗ tai cũng đỏ. Mộ Dung Huy ngây ngẩn nhìn chằm chằm. Mộ Dung Nghi thầm quẳng cho nhóc một cú đá dưới gầm bàn. Mộ Dung Huy vội vàng cúi đầu, không dám lại ngước mắt.
Một lúc lâu sau, Quách Tử Mục cắn môi, ngượng ngùng nói. “Vậy, vậy thì, sang năm tính.”
Mộ Dung Nghi mỉm cười, La Vinh Vương cũng cười. Một lần nữa nhấc đũa, La Vinh Vương vui vẻ mời. “Mau ăn đi.”
Trên đường tới nhà đấu giá, chỉ có hai người, La Vinh Vương lúc này mới nói. “Tiểu Mục, chuyện hài tử ngươi không cần miễn cưỡng, không chừng hai năm nữa Nghi nhi sẽ gặp được người yêu thích.”
Khuôn mặt Quách Tử Mục có chút đỏ, nhưng y lại trả lời. “Thế tử và tiểu Huy đều là người tốt. Nếu thế tử thực sự nguyện ý, vậy, sinh một đứa đi. Tương lai, nếu thế tử có người yêu thích, có hài tử chính mình, vậy thì để cho bọn chúng làm huynh đệ với nhau.” Mím môi, Quách Tử Mục nghiêm túc nói. “Nếu hài tử đầu tiên là hài nhi, chúng ta chỉ cần một đứa thôi, ngài có chịu không?”
“Được, được, ngươi nói cái gì cũng được!”
Nói thật, La Vinh Vương thật sự muốn có một hài tử của ông và Quách Tử Mục. Hiện tại Quách Tử Mục chịu đồng ý, ông làm sao mà nói không tốt cho được.
Trên một chiếc xe khác, Mộ Dung Huy không ngừng nhìn huynh trưởng. Mộ Dung Nghi đảo mắt qua, Mộ Dung Huy vội vàng cúi đầu. Mộ Dung Nghi gõ đầu nhóc một cái.
“Muốn nói cái gì thì nói, giấu cái gì?”
Mộ Dung Huy sờ sờ đầu, cúi đầu hỏi. “Đại ca, ngươi thật sự, không muốn thành thân ư?”
“Làm sao? Ngươi muốn tìm tẩu tử để chăm sóc ngươi?”
“Không có.” Mộ Dung Huy liều mạng lắc đầu. “Ta cũng sợ, lỡ đại ca tìm tới một tẩu tử lợi hại, khi dễ ta.” Bất quá, nhóc vẫn lấy hết cam đảm nói. “Đại ca, ngươi thật sự, muốn chăm đệ đệ sao?”
Mộ Dung Nghi hỏi lại. “Ngươi không muốn?”
Mộ Dung Huy vẫn lắc đầu. “Không phải.” Rối rắm một hồi, nhóc hỏi. “Đại ca, ca chưa từng nuôi hài tử, đang yên lành tại sao lại muốn, muốn chăm, đệ đệ?”
Mộ Dung Nghi vung tay, vừa định đánh, Mộ Dung Huy lập tức ôm đầu hô. “Ca muốn nuôi thì cứ nuôi, ta sẽ giúp ca nuôi!”
Bang!
Trán Mộ Dung Huy vẫn lãnh một cú đánh.
Mộ Dung Nghi nghiêm nghị nói. “Tiểu Huy, nghe này, sau này nếu những người xung quanh ngươi làm những chuyện có hại cho vương phủ, bất lợi với cha nhỏ, ngươi đừng trách ca ngươi độc ác, bao gồm cả ngươi ở bên trong. Bất luận cha và cha nhỏ sinh đệ đệ hay muội muội, ta và ngươi đều phải xem như hài tử thân sinh mà nuôi dưỡng. Tại vương phủ không phân chia đích tử hay thứ tử, nhưng quy củ vẫn phải có, đừng để ca có cơ hội trừng phạt ngươi.”
Mộ Dung Huy rùng mình gật đầu. “Ca, ta không dám.”
Mộ Dung Nghi xoa đầu Mộ Dung Huy, nhẹ giọng nói. “Cha nhỏ rất tốt, y thật lòng thích cha, ngươi không cần thân cận với y, chỉ sợ cha cũng không thích chúng ta quá thân cận với y, nhưng ngươi phải tôn trọng, bảo vệ y, hiểu không?”
Mộ Dung Huy liên tục gật đầu.
Vừa lòng xoa đầu đệ đệ, Mộ Dung Nghi nhắm mắt. Cảnh tượng ngày ấy Quách Tử Mục đút tiên thủy cho phụ thân lại hiện về, hộp tiền riêng của Quách Tử Mục. Ánh mắt Quách Tử Mục nhìn phụ thân là chân ái, là thật lòng yêu say đắm, là ỷ lại, không chút dối trá, đó là chân tình mà e rằng cả đời này y cầu còn không được.
Mộ Dung Nghi mở to hai mắt sắc bén, sau đó, sự sắc bén bị thay thế bởi vẻ hàm hậu thành thật. Những người trong tối ngoài sáng châm chọc chế giễu y là con lợn béo, hiện tại lại thi nhau tới cửa cầu thân, bọn họ không thấy ghê tởm, nhưng y thấy ghê tởm.
Híp híp mắt, Mộ Dung Nghi nghĩ tới việc chốc nữa gặp Thiệu Vân An phải hỏi hắn xem có cách nào giảm bớt lượng thịt trên người hay không. Liếc liếc mắt nhìn tiểu Huy gầy teo, Mộ Dung Nghi tự hỏi, liệu có thể chuyển cơ thể hai người cho nhau được không. Mộ Dung Huy sợ hãi không dám ngẩng đầu, nhóc cảm nhận được một loại nguy hiểm ác ý tới từ huynh trưởng, ai lại gặp xui xẻo hay sao? Chẳng lẽ là mình!