Con đường từ hoàng cung đến ngục tối rất hẻo lánh nên ở xung quanh đây không có vị quan lớn nào cả, Mạnh công công chọn ra một ngôi nhà ở gần đó, chủ nhân của ngôi nhà này rất hiếu khách, vừa nghe bọn họ bảo là tới trú mưa liền vội vàng mời bọn họ vào.
Lúc rời cung thì Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm đều mặc trang phục rất bình thường cho nên không thể nhìn ra thân phận được, nhưng dù thế cũng không khó để nhận ra thân phận không hề tầm thường của bọn họ, điều đó đã được thể hiện rõ qua những trang sức nhỏ nhất và lời ăn tiếng nói của hai người.
Trong nhà chỉ có một người phụ nữ khá lớn tuổi, theo lời bà nói thì đàn ông trong nhà đã đi làm ăn hết rồi nên ngày thường chỉ có một mình bà ở nhà.
“Mời hai vị công tử uống một ít trà cho ấm người.” Người phụ nữ lớn tuổi kia đưa một ấm trà nóng ra rồi đặt trước mặt Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm.
“Cảm ơn bà ạ.” Thẩm Úc nâng chum trà lên rồi khẽ nhấp một ngụm.
“Dạo này thời tiết đúng là thay đổi thấy thường, vừa rồi vẫn còn khá nắng vậy mà vừa chớp mắt một cái thì mưa đã lớn như vậy rồi, cũng không biết vị kia nhà bà đang ở bên ngoài có bị ướt mưa không nữa.” Người phụ nữ lớn tuổi kia nhìn mưa ở bên ngoài, vẻ mặt đầy lo lắng.
Thẩm Úc phát hiện ở trong phòng có rất nhiều dù còn đang được làm dang dở nên y đoán việc buôn bán mà bà ấy nói chính là bán dù.
Thẩm Úc ngồi một lúc thì cảm thấy hơi lạnh nên y chậm rãi nhích lại gần chỗ Thương Quân Lẫm và khẽ nói: “Bệ hạ, ta thấy hơi lạnh.”
Ở bên ngoài cung không thể so sánh với lúc ở trong cung được, lúc y ở trong cung thì y đi đến đâu thì lò sưởi ngầm ở dưới đất sẽ được nổi lửa lên rất to ở chỗ đó, nhưng trong ngôi nhà bọn họ trú mưa thì hiển nhiên là sẽ không có điều kiện như vậy, hơn nữa vì trời mưa nên nhiệt độ trong phòng cũng rất thấp.
Thương Quân Lẫm duỗi tay ôm Thẩm Úc vào trong ngực, hai cái tay của hắn cũng bao bọc lấy tay của Thẩm Úc: “Đỡ hơn chút nào hay không?”
Người phụ nữ lớn tuổi kia vừa đi ra thì đã nhìn thấy cảnh người đàn ông cao lớn kia ôm người thanh niên cao gầy kia vào trong lòng ngực, bà hiền từ cười rồi đặt thức ăn lên trên bàn.
“Tình cảm của hai vị công tử tốt thật đấy, cũng không biết bao giờ mưa mới tạnh nên nếu hai vị công tử đói bụng thì hãy ăn một chút, điều kiện trong nhà cũng hơi đơn sơ nên mong hai vị công tử sẽ không chê cười.”
Mưa vẫn chưa có dấu hiệu nhỏ lại mà người phụ nữ lớn tuổi kia cũng phải đi làm việc của riêng mình, Thẩm Úc tựa vào lòng ngực của Thương Quân Lẫm lâu quá nên cũng mơ màng sắp ngủ.
Không biết đã qua bao lâu sau, lúc Thẩm Úc thức dậy thì đã thấy mình ở trong xe ngựa, Thương Quân Lẫm đang dùng một tay đỡ lấy y, một tay vuốt ve mái tóc của y.
“Mưa tạnh rồi sao?”
“Ừm.” Xe ngựa lay động, Thẩm Úc lại đang ngủ mơ màng nên giọng nói của y cũng càng ngày càng nhỏ.
Chồng của người phụ nữ lớn tuổi kia vừa trở về thì đã nhìn thấy vợ mình đang đứng ngẩn ngơ mà nhìn túi tiền ở trên bàn, ông đi qua rồi hỏi: “Đây là cái gì vậy?”
Trên người của ông vẫn có dấu vết khi bị nước mưa xối ướt, người phụ nữ kia cuối cùng cũng hoàn hồn trở lại: “Là thứ mà những người vừa nãy xin vào đây trú mưa để lại.”
“Có người tới đây à?”
Người phụ nữ lớn tuổi kia gật đầu rồi kể lại những chuyện vừa rồi xảy ra cho chồng mình, “Tôi không dám mở túi tiền ra nhưng chắc bên trong chính là bạc.”
“Tôi biết là bà tốt bụng nhưng lúc ở nhà một mình thì bà phải cẩn thận hơn mới đúng, lỡ may gặp phải người xấu thì sao?”
Người phụ nữ kia cầm khăn lau người cho ông: “Tại tôi thấy ánh mắt của người tới rất trong sáng, trông không giống người xấu, hơn nữa dưới chân thiên tử như vậy, ai mà dám làm gì cơ chứ.”
Người đàn ông cầm lấy túi tiền, túi tiền này được thêu rất hoàn hảo, vừa nhìn cũng biết là rất đắt rồi, hơn nữa lúc cầm lên thì thấy bên trong cũng nặng trĩu, vừa mở túi tiền ra thì động tác của người đàn ông đã khựng lại.
Người phụ nữ lớn tuổi kia cũng trợn tròn mắt lên, sau một lúc lâu bà mới tìm lại được giọng nói của mình: “Thế này cũng nhiều quá…”
Người đàn ông kia nhíu mày: “Bà có còn nhớ dáng vẻ của người tới hay không, để lần tới lúc tôi ra ngoài sẽ tìm cách để trả tiền lại cho bọn họ, như vậy là quá nhiều.”
Người phụ nữ lớn tuổi kia cũng gật đầu.
Thẩm Úc không biết gì về đoạn nhạc đệm này, trên đường trở về cung thì y lại tiếp tục ngủ, lần này y ngủ liên tục cho đến giữa trưa hôm sau mới thức dậy, cũng vì thế mà Thương Quân Lẫm đã sợ tới mức hơn nửa đêm còn gọi Cố thái y vào cung.
Lúc Thẩm Úc thức dậy thì phát hiện tay của mình đang bị ai kia nắm lấy, ngón tay của y vừa khẽ cử động một chút thì đã lập tức gây chấn động người đàn ông đang đọc sổ con bằng một tay kia.
“A Úc dậy rồi sao?”
Thẩm Úc xoa xoa trán của mình, ngủ quá nhiều khiến y cảm thấy hơi đau đầu.
Sau khi thay quần áo sau đó ra bên ngoài dạo hai vòng thì y mới thấy mình tỉnh táo hơn.
“Sao bệ hạ lại không gọi ta dậy?” Thẩm Úc mở tay ra để Thương Quân Lẫm bôi thuốc cho mình.
Miệng vết thương cắt ngang lòng bàn tay kia đã dần khép lại, sau mấy ngày nó cũng đã kết vảy.
Nơi kết vảy có hơi ngứa nên sau khi thuốc mỡ mát lạnh kia được bôi lên miệng vết thương thì y cảm thấy rất thoải mái.
“Trẫm đã kêu nhưng em không dậy,” Giữa mày của Thương Quân Lẫm đã có một nếp gấp, “Cố thái y đã tới khám cho em, hắn bảo là gần đây em bị thiếu nguyên khí nên ngủ nhiều cũng sẽ có lợi cho việc hồi phục.”
Thương Quân Lẫm không hề nhắc tới việc tối qua hắn đã hoảng loạn đến mức nào nhưng Thẩm Úc cũng có thể đoán được một chút, y xoa lên gương mặt của hắn rồi nói: “Vất vả cho bệ hạ rồi.”
Sau khi bôi thuốc xong, Thương Quân Lẫm đưa bình thuốc cho Mạnh công công đang đứng đợi ở bên cạnh rồi nói: “A Úc hôn trẫm một cái thì trẫm sẽ không thấy vất vả nữa.”
“Được thôi, bệ hạ nhích lại đây chút đi nè.” Thẩm Úc cười lên.
Thương Quân Lẫm nghe theo lời y mà nghiêng đầu qua.
Một nụ hôn mềm nhẹ lướt qua khóe môi của hắn.
Thương Quân Lẫm có được nụ hôn kia liền giữ thanh niên lại rồi hôn sâu như đáp lại.
Cung nhân lặng lẽ lui ra bên ngoài.
Thẩm Úc ngửa đầu lên, cái tay bị thương kia đã bị người đàn ông giữ chặt lấy, cánh tay đầy mạnh mẽ còn lại kia cũng giam cầm lấy vòng eo của y, khiến y không thể lui lại được. Không biết từ lúc nào mà đôi tay đang bị gom lại kia đã bị một dải lụa đỏ trói buộc, hơn nữa dù trói không quá chặt nhưng cũng đủ để khiến y không thể rụt tay về được.
Cổ tay trắng nõn kia bị lụa đỏ trói lấy nên trông lại càng trắng hơn, tựa như những bông tuyết đầu tiên trong năm, quyến rũ người ta để lại dấu vết ở bên trên.
“Thái y nói tay của ấy không thể dùng sức, không thể đụng vào nước được,” Giọng nói của Thương Quân Lẫm đã khàn khàn, “Nếu A Úc thật sự không thể chịu nổi nữa thì hãy cắn trẫm, đừng dùng tay cào…”
Hơi thở ấm áp phất qua bên tai khiến Thẩm Úc không nhịn được mà cuộn người lại.
Việc không thể dùng tay khiến cho những chuyện kế tiếp lại càng khó khăn hơn.
Thẩm Úc cắn lên đầu vai của người đàn ông cho hạ giận, cứ thế trên đầu vai của người đàn ông có một dấu răng rất sâu.
Nhưng dường như người đàn ông không hề cảm nhận được cơn đau hay nói đúng hơn là hắn lại càng bị kích thích hơn, lại càng kích động hơn.
Thẩm Úc nghiêng đầu, nụ hôn của y dừng lại trên sườn mặt của hắn, lưu luyến không đi.
“A Úc…”
Tinh lực Thẩm Úc gom góp được trong một đêm bị lấy hết.
Sau khi kết thúc, Thương Quân Lẫm ôm y vào trong lòng ngực rồi cởi dải lụa đỏ trên tay cho y.
Cho dù trong lúc làm, Thẩm Úc đã giãy giụa rất nhiều nhưng trên cổ tay của y cũng chỉ có một vệt đỏ rất nhạt.
Thẩm Úc tò mò sờ lên dải lụa đỏ kia, không biết nó được dệt thành từ gì mà lúc sờ lên lại thấy rất mềm và trơn.
“Đây là vải gì vậy?”
Thẩm Úc quan sát dải lụa đỏ trong tay, trông thì có vẻ khá giống tơ lụa nhưng cũng không hoàn toàn giống, nó mềm hơn cả tơ lụa và lúc sờ lên cũng thấy thoải mái hơn.
Tấm vải đỏ lướt qua giữa những ngón tay mảnh khảnh của y khiến cho đôi tay lại càng trắng hơn, ánh mắt của Thương Quân Lẫm tối sầm lại, cuối cùng hắn nắm lấy cả bàn tay lẫn dải lụa trong tay y.
“Trẫm kêu Mạnh Thường lấy từ trong kho ra,” Thương Quân Lẫm vuốt ve phần da thịt trên cổ tay của Thẩm Úc, “Mạnh Thường đã tìm ra vài cuộn, nếu A Úc thích thì trẫm sẽ kêu Mạnh Thường đưa đến Cung Ngọc Chương.”
“Vải tốt như vậy mà bệ hạ lại lấy làm dây trói tay ta hay sao?” Thẩm Úc lườm Thương Quân Lẫm một cái.
“A Úc thật sự rất hợp với màu đỏ, để trẫm kêu Cục Thượng Y may thành quần áo cho A Úc, rồi A Úc mặc cho trẫm xem nhé?”
Thẩm Úc còn đang muốn nói gì đó thì Thương Quân Lẫm đã chậm rãi nói thêm một câu nữa: “Chỉ có thể mặc cho trẫm nhìn thôi.”