Mà tầng một của toà cự tháp bề ngoài có vẻ không lớn lắm nhưng hắn đã phi hành khá lâu rồi mà mới chỉ xông tới được nơi này.
Mà một đường thẳng tới đây, hắn đã đánh tan hơn trăm đầu ngân sắc khôi lỗi khác nữa.
Nếu không phải hắn biến thân thành Sơn Nhạc Cự Viên cùng dụng tới mười ba đầu linh trùng thì muốn giải quyết đám khôi lỗi này quả thực không biết tiêu hao bao nhiêu thời gian nữa, nhưng cứ như vậy trong lòng hắn cũng không còn có cái ý nghĩ kinh thường nào nữa.
Dù sao đây mới chỉ là tầng một mà thôi!
Trong lòng cân nhắc như vậy, ánh mắt Hàn Lập lại hướng lên cao nhìn lướt qua.
Trên bầu trời cách mặt đất không quá sáu bảy mươi trượng là một tầng hôi khí mênh mông, đem tất cả bầu trời che kín lại.
Lúc trước, hắn cũng đã từng nghĩ tới việc đi tắt lên tầng cao hơn, trực tiếp đánh tan chướng bách phân cách hai tầng nhưng bởi vì lo lắng vì đó mà ảnh hướng tới không gian tiếp điểm nên cũng đã đem ý nghĩ này vứt ra khỏi đầu.
Chỉ sợ vạn nhất điểm không gian tiếp điểm này đã hoà làm một với toà bảo tháp này, nếu hành động lỗ mãng như vậy thì đúng là lợi bất cập hại.
Hàn Lập tái cân nhắc trong lòng, thân hình không có chần chừ mà tiếp tục hướng về phía trước thang lầu bắn nhanh đi.
Mười ba con tử sắc giáp trùng cũng ông minh một tiếng mà bay theo sau.
Sau mấy cái chớp động, tựu hoá thành một đạo cầu vồng biến mất vô tung vô ảnh.
Không lâu sau đó, không gian nơi đây đã không còn bóng người, đột nhiên một đạo kim quang chợt loé lên, một cái thân ảnh thướt tha vô thanh vô tức hiện ra.
Người này một thân cung trang màu hồng nhạt, hai mắt như thu thuỷ, chính là vị trung niên mỹ phụ trong Âm Dương nhị sát lúc trước.
Mỹ phụ này nhìn về phía cửa thang lầu, nơi Hàn Lập tiêu thất mà trên mặt lại lộ ra vẻ kiêng kỵ.
“Người này quả nhiên có chút thủ đoạn, lại có thể biến thân thành Chân linh cùng khu sử linh trùng lợi hại như vậy. May mà một đường theo sau, bằng không lấy thần thông của người này ta quả thật vô pháp ngăn cản hắn thoát khốn.”
Mỹ phụ thì thào hai tiếng, một tay giương lên đem một bộ ngân sắc trận bàn thả ra, cũng xoay tròn trong lòng bàn tay, đem một mảnh ngân quang cuốn xuống phủ kín thân thể mỹ phụ vào trong.
Ngân quang chớp động, thân thể mỹ phụ cũng theo đó mà mơ hồ đi, giống như bị một làn gió nhẹ thổi qua mà tan vào trong không trung.
Tại tầng thứ hai, thanh sắc kiếm quang tung hoành!
Tầng hai so với tầng một thì số ngân sắc khôi lỗi kích thước lại lớn hơn một chút, nhưng tất cả đều dưới kiếm quang cuồn cuộn mà hoá thành từng đống sắt vụn rơi rớt khắp bầu trời.
Những đầu khôi lỗi này ngoại hình giống hệt số ở tầng một nhưng thực lực so với số Nhân tộc tu sĩ Hoá Thần trung kỳ không kém là bao.
Hàn Lập lại lặng yên cân nhắc trong lòng, mang theo mười ba đầu linh trùng mặt không chút biểu tình bay đi, để lại mặt đất vương vãi đầy mảnh vụn khôi lỗi.
Tại tầng thứ ba, chỗ cửa thang lầu, khoảng mười đầu khôi lỗi tu vi Hoá Thần hậu kỳ đại thành đem Hàn Lập vây kín lại, từng cái mặt không biểu tình hung hăng lao tới.
Tại tầng thứ tư.
Tầng thứ sáu, Hàn Lập phiêu phiêu bước về phía trước, trên mặt mơ hồ lộ ra một tia kỳ quái.
Tại tầng thứ tư, khôi lỗi xuất hiện cản đường hắn đã là kim sắc khôi lỗi mà không phải là ngân sắc khôi lỗi như những tầng dưới, mà tu vi từng cái đều đã đạt tới Luyện Hư sơ kỳ nhưng số lượng quả thật không nhiều.
Tại tầng thứ năm, thứ sáu, số kim sắc khôi lỗi tu vi lần lượt gia tăng từ Luyện Hư trung kỳ tới hậu kỳ đại thành.
Tại tầng thứ sáu, số kim sắc khôi lỗi so với lúc trước lại khó chơi hơn nhiều lắm, cho dù là hắn thì cũng phải tốn không ít thủ đoạn, cũng vận dùng tới vài loại đại thần thông, mới có thể một hơi đánh tới tầng này.
Nếu là dựa theo quy luật lúc trước, số khôi lỗi thủ vệ ở tầng này rất có thể đã đạt tới Hợp Thể kỳ.
Điều này khiến cho hắn hoàn toàn chú tâm, mười phần chuẩn bị hảo hảo ứng đối một cái.
Kết quả là, vừa mới tiến nhập tầng này, vậy mà dọc đường đi tới lại không hề thấy chút động tĩnh nào, vẫn chưa xuất hiện lực lượng ngăn cản nào cả.
Cái này làm cho hắn có chút kỳ quái, trong lòng lại càng cẩn thận hơn.
Nhưng cũng may là hắn có được Phá Diệt pháp mục bí thuật chỉ dẫn, khẳng định là không gian tiếp điểm kia tại trong tầng thứ bảy này, hẳn là ở phía trước không xa rồi.
Điều này làm cho trong lòng Hàn Lập có thêm mấy phần vui vẻ.
Đột nhiên, mười ba đầu linh trùng theo sau hắn phát ra một tiếng tiêm minh, đem thân hình hắn vây kín vào trong.
Trong lòng hắn thoáng rùng mình một chập, thân hình dừng lại phiêu nhiên tại chỗ.
Đồng thời lam mang trong mắt cuồng thiểm, hướng về một phương bất định nhìn lại.
Hào quang phía không gian xa xa bên kia đột nhiên quay cuồng một trận, hai đạo thất thải linh quang thân ảnh cao to thoáng cái hiện ra, cả người tản ra linh quang chói mắt, đúng là hai đầu khôi lỗi trong suốt, phảng phất như toàn thân được chú tạo từ ngọc lưu ly trong suốt vậy.
Hai cái lưu ly khôi lỗi này kích thước thân thể so với thường nhân khôi sai biệt lắm, nhưng diện mục lại là một mảnh mơ hồ, ngoài thân óng ánh bóng loáng dị thường, vừa xuất hiện trong nháy mắt liền cấp cho Hàn Lập cảm giác được một loại cảm giác cực kỳ đáng sợ.
“Quả nhiên có chút ý tứ, hai đầu khôi lỗi Hợp Thể sơ kỳ, vậy mà một điểm linh tính cũng không có, tưởng bằng chúng mà ngăn cản ta sao, cũng quá tâm si vọng tưởng rồi!”
Hàn Lập trong nháy mắt đã đem hai đầu khôi lỗi mới xuất hiện tỉ mỉ quan sát trên dưới một lần, trong mắt tinh quang vụt tắt, cười nhạt một tiếng, nói.
Lúc này hắn đem tay áo vung lên, hai toà cực sơn lập tức gào thét bắn đi, rồi mười ba đầu linh trùng đang bay quanh phụ cận cũng giương cánh lên, cũng hướng về phía hai đầu khôi lỗi ào ào bắn tới.
Tiếp theo, một tay lật chuyển, một thanh ngân xích hiện lên, cổ tay rung lên cũng đem nó bắn nhanh ra, chợt loé lên giống như một đoàn thuỷ lưu hùng hổ bắn tới.
Hàn Lập tuy rằng ngoài miệng xem thường nhưng mà vừa ra tay lại hung mãnh vạn phần, căn bản là không muốn cùng hai đầu khôi lỗi này tiêu hao thêm chút thời gian nào nữa.
Hai đầu khôi lỗi này này, mắt thấy loại công kích như chớp giật này, thất thải linh quang trong bốn mắt lưu chuyển một trận, thân hình đột nhiên chợt loé lên liền tiến tiến lại gần nhau, đồng thời mơ hồ đem bốn bàn tay quỷ dị tháo rời ra lơ lửng tại chỗ.
“Phốc” một tiếng!
Hai luồng thất sắc quang mang lập tức giữa bốn bàn tay bạo phát ra, chợt ào ào vặn vẹo một cái, quỷ dị biến thành một khoả thất sắc quang cầu, cũng thoáng cái cuồng trướng lên.
Quang cầu lúc đầu kích thước chỉ bằng khoảng đầu người nhưng sau khi cuồng thiểm vài lần bỗng biến thành một tầng thất sắc quang tráo thoáng cái đã đem thân hình hai đầu khôi lỗi tất cả bao vào trong, hào quang diễm lệ phi thường, cũng bộc phát ra trận trận ông minh trầm thấp.
Quang tráo vừa thành liền rung động bằng một tần suất khó có thể dùng mắt phân biệt được, đồng thời mặt ngoài tuôn ra vô số phù văn, tản mát ra kỳ quang rực rỡ vô cùng.
“Phanh” một tiếng, đoàn ngân sắc thuỷ lưu lấy một tốc độ viễn siêu tưởng tượng, lại ra sau nhưng mà đến trước tầng quang tráo, cũng hung hăng chém xuống một cái.
Một màn quỷ dị xuất hiện!
Đoàn ngân sắc thuỷ lưu cơ hồ còn cách tầng quang tráo nửa thước thì hư không phụ cận đột nhiên mơ hồ một trận, theo đó ngân sắc thuỷ lưu vô pháp tiến thêm được nửa thước nào nữa.
Trong khoảnh khắc, dòng thuỷ lưu gào thét một cái rồi hiện nguyên hình, cũng bắn lên cao trở ngược ra lại!
———-
P/s: chương này tác giả viết rất lủng củng, khó hiểu, thành ra thời gian dịch kéo dài tới tận hôm sau cho tới khi tôi cảm thấy ưng ý thì mới dám post lên cho các bạn, thông cảm khi 2 ngày mới có một chương nhé ^^!