Tuyết Nguyệt vừa nói vừa phát ra thánh nguyên chọc vào tim Dương Khai.
Liên tục mười mấy chỉ đâm vào, khiến Dương Khai không nhịn được khẽ ho khan vài tiếng, có chút chột dạ nói: – Cũng không có nhiều.
– Không có nhiều là bao nhiêu? Tuyết Nguyệt híp mắt hỏi.
Dương Khai giơ lên hai ngón tay.
– Là những ai? Có xứng với huynh không?
– Là hai vị sư tỷ của huynh. Dương Khai cười khan.
– Đẹp đôi quá ha. Tuyết Nguyệt kinh ngạc, ngay sau đó lại hơi ảo não nói:
– Vậy thì làm vợ cả không có hy vọng rồi, vợ hai vợ ba cũng không có phần của ta, chẳng lẽ chỉ có thể làm vợ tư?
Nàng lập tức có chút không vui, nghiến răng nói: – Sau này còn có ai không?
– Sau này không có ai nữa! Dương Khai nghiêm mặt nói.
Tuyết Nguyệt cười ha ha, ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười nói: – Huynh tưởng nói như vậy là xong sao? Cẩn thận nếu sau này bị ta tóm được đuôi, đến lúc đó ta sẽ mách ba vị tỷ tỷ, xem huynh có thể nuốt trôi được không?
– Thật sự không có sau này mà. Dương Khai tỏ ra hết sức thành khẩn, chỉ thiếu mỗi thề thốt nữa mà thôi. Hắn nhìn thẳng vào trong đôi mắt trong suốt của Tuyết Nguyệt, nắm bàn tay mềm mại của nàng dịu dàng mà chân thành nói: – Có các nàng như vậy là đủ rồi.
Sắc mặt Tuyết Nguyệt hơi đỏ lên, trong lòng tràn ngập ngọt ngào, cúi đầu xuống trách mắng: – Bực mình!
Giải quyết xong!
Dương Khai không nhịn được lau mồ hôi lạnh trên trán!
Khi hai người đang nói chuyện, cửa trúc phòng bỗng nhiên mở ra, thân hình đồ sộ của Ngả Âu hội trưởng từ bên trong hiện ra.
Tuyết Nguyệt lập tức giống như chuột thấy mèo vậy, vội vàng rút tay ra khỏi bàn tay Dương Khai, lui về phía sau hai bước.
Ánh mắt Ngả Âu sáng quắc, nhìn thẳng về phía hai người, hiển nhiên là đã phát hiện ra, tuy nhiên lão cũng không nói gì, chỉ là hừ lạnh một tiếng. Gương mặt già nua, bình tĩnh đưa tay chỉ thẳng mặt Dương Khai, không khách khí chút nào nói: – Tiểu tử, theo bổn tọa đến đây.
Nói xong lão liền bước thẳng về một hướng.
Từ “Dương huynh đệ” đến “Dương đại sư”, rồi đến “tiểu tử”… Có thể thấy được ấn tượng trong lòng Ngả Âu hội trưởng đối với Dương Khai biến hóa như thế nào.
Dương Khai mỉm cười, quay đầu nói với Tuyết Nguyệt: – Ta cùng tiền bối hàn huyên một chút, muội trở về đi, ta sẽ tìm muội sau.
Tuyết Nguyệt mở miệng, định đòi đi theo, nhưng nàng cũng hiểu, lúc này quả thực không tiện quấy rầy hai người đàn ông này nói chuyện với nhau, chỉ có thể nói: – Huynh cẩn thận một chút, nếu phụ thân có làm khó gì huynh, có thể nhịn được thì nhịn, khi nào gặp lại muội sẽ bồi thường.
Nói rồi nàng lập tức đỏ mặt, chạy mất.
Dương Khai lập tức lộ ra vẻ mơ màng.
– Tiểu tử sao còn chưa cút lại đây! Ngả Âu đứng cách đó không xa, bất mãn thúc giục.
– Tới liền, tới liền. Dương Khai biết lão ăn phải quả đắng trong tay Cốc Bích Hồ, lúc này đang khó chịu trong lòng nên không chút phật lòng nói.
Chạy chậm đến trước mặt Ngả Âu, Dương Khai mỉm cười, ôm quyền nói: – Dương Khai bái kiến… Nhạc phụ đại nhân tương lai!
– Tiểu tử, ngươi gọi ta là gì!
Ngả Âu lập tức như mèo bị giẫm phải đuôi, nhảy dựng lên.
– Ha ha. Dương Khai cười khan.
– Ăn có thể ăn lung tung, nhưng nói không thể nói bậy được. Tiểu tử, ta cho ngươi biết, muốn kết hôn với Tuyết Nguyệt, chuyện này không có thương lượng gì hết! Ngả Âu phẫn nộ nhìn Dương Khai, trông hết sức khó chịu.
– Thật sự không thương lượng được sao? Dương Khai ngạc nhiên hỏi.
– Chắc chắn là không! Ngả Âu gườm gườm, trầm giọng nói, tựa như thiên lôi có đánh xuống cũng không bao giờ nhượng bộ vậy.
– Vậy sao… Dương Khai trầm ngâm một chút, rồi nói: – Vậy dường như vãn bối và tiền bối không còn gì để nói nữa, thôi bỏ đi vậy, ngày mai ta sẽ rời khỏi Thủy Thiên Thành.
– Hử? Lần này đến phiên Ngả Âu giật mình, lão hoàn toàn không ngờ Dương Khai lại dễ nói chuyện như vậy, vốn tưởng rằng tiểu tử này sẽ mặt dày nài nỉ lão, làm sao lại rút lui nhanh như vậy chứ?
Lão cảm thấy hết sức mừng rỡ, nếu là như vậy, lão cũng có lý do để nói với Cốc Bích Hồ. Dù sao cũng không phải lão buộc hắn rời đi, mà là chính hắn chủ động muốn ly khai, không liên quan gì đến lão.
Đang định lên tiếng nói cái gì đó, lão chợt nghe Dương Khai thở dài, nặng nề nói: – Aiii, nhưng nếu ta rời khỏi đây, chỉ sợ hơn 500 vị luyện đan sư của Dược Sư Điện kia cũng muốn cùng đi theo ta quá.
– Ngươi nói vậy là ý gì?
Ngả Âu lập tức khẩn trương.
– Ha ha, quên nói cho Ngả Âu hội trưởng biết, sau khi ngài rời khỏi ta đã khai đàn giảng đan mấy ngày, hiện tại cũng coi như là một nửa ân sư của những luyện đan sư kia. Bọn họ vốn định đi theo bên cạnh ta để học tập thuật luyện đan, nhưng ta nghĩ lại, chúng ta đều là người một nhà cả, ở bên cạnh ta cùng ở lại Dược Sư Điện cũng không khác gì nhau, cho nên cũng không đồng ý. Có điều, nếu hiện tại ta cùng Tuyết Nguyệt không nên duyên phận, vậy chỉ sợ khi ta rời đi, bọn họ cũng sẽ đi theo.
– Nửa ân sư sao? Ngả Âu cả kinh biến sắc, ngay sau đó giận dữ nói:
– Tiểu tử, ngươi đang uy hiếp ta sao!
Lão biết, Dương Khai tuyệt đối không phải đang nói đùa, luyện đan sư đều rất tôn trọng ân sư, nhìn Chiêm Nguyên đi theo Tả Đức rời khỏi là có thể biết được điểm này. Dương Khai hôm nay đã là nửa ân sư của hơn 500 vị luyện đan sư kia, có ơn truyền đạo, chỉ cần hắn nói một câu, chắc chắn Dược Sư Điện sẽ không còn một bóng người để lại cho lão.
Đây chính là lực lượng tinh nhuệ của toàn bộ Hằng La Thương Hội đó!
Ngả Âu trong lòng rét run, ý thức được lão có chút đánh giá thấp khả năng của Dương Khai.
– Không dám, không dám! Dương Khai cười híp mắt nhìn Ngả Âu.
– Ngươi giỏi lắm! Ngả Âu nghiến răng lạnh lùng nói.
Dương Khai không quan tâm đến thái độ của lão, chợt lấy ra từ nhẫn không gian của mình một khối thạch bài, than thở nói: – Vãn bối vốn còn chuẩn bị tặng vật này cho tiền bối, đáng tiếc mà… Thôi, đã vậy cũng tiết kiệm được, khỏi phải cho đi.
– Đây là cái gì? Ngả Âu tò mò hỏi.
– Một bộ công pháp! Dương Khai mỉm cười.