Đan Thành là thánh địa của luyện đan sư, hội tụ hơn sáu phần luyện đan sư ở Đại Sở, sau này sẽ là hậu thuẫn vững chắc nhất của Thiên Đình, vì phần lớn nguồn cung cấp của Thiên Đình đều từ Đan Thành.
Nhân Hoàng là mạng lưới tình báo lớn nhất Đại Sở, người có mặt ở đây đều không phải kẻ ngốc, độ quan trọng của tình báo đôi khi có thể so sánh với một đại quân, họ có đặc quyền cũng không ai phản đối.
Huyền Hoàng thống lĩnh Ám Ảnh Sát Thủ của Thiên Đình, đây là điều vô cùng bí mật, bắn người phải bắn ngựa trước, bắt giặc phải bắt vua trước, đôi khi tác dụng của họ cũng không kém một đội đại quân, họ nên có đặc quyền này.
“Khi nào tiến quân vào Bắc Sở?”, không biết đến lúc nào lão tổ nhà họ Tô mới đưa mắt hỏi Diệp Thành.
Không chỉ ông mà ánh mắt của các trưởng lão trong đại điện đều tập trung vào Diệp Thành, không có ngoại lệ. Nam Sở đã thống nhất, tiếp theo sẽ là Bắc Sở, sau khi Bắc Sở thống nhất sẽ là cả Đại Sở.
“Một thời gian nữa đi ạ!”, Diệp Thành suy tính: “Tuy đại chiến lần này chúng ta đã thống nhất được Nam Sở, nhưng tổn thất cũng không nhỏ. Thiên Đình cũng mới thành lập, các bộ phận đều cần điều chỉnh. Bắc Sở lớn hơn Nam Sở nhiều, các thế lực cũng rắc rối phức tạp hơn chúng ta tưởng tượng, hơn nữa cũng rất hung hãn. Chúng ta cần nghỉ ngơi một thời gian, quản lý tốt Nam Sở, ổn định Thiên Đình rồi lúc đó tiến quân Bắc Sở cũng không muộn”.
“Đúng là chúng ta cũng nên nghỉ ngơi một thời gian”, mọi người đều bật cười.
“Các biện pháp thưởng phạt cụ thể sẽ được công bố trước khi ta rời khỏi Nam Sở”, sự im lặng của đại điện cuối cùng đã bị Diệp Thành phá vỡ: “Ta cũng sẽ cho mọi người một câu trả lời thoả đáng về Thánh tử, Thánh nữ và cửu đại chân truyền của Thiên Đình”.
Nghe xong những lời này, mọi người vẫn không có ý kiến gì, điều họ để ý hơn cả không phải Thánh tử, Thánh nữ hay cửu đại chân truyền mà là câu Diệp Thành rời khỏi Nam Sở.
Đúng vậy! Nam Sở đã được thống nhất, Diệp Thành cũng nên tới Bắc Sở tìm sư phụ của hắn, vì chuyện ở Nam Sở cứ kéo dài hết lần này tới lần khác, cũng đã trì hoãn quá lâu, trong chuyện thống nhất Nam Sở, hắn lựa chọn trách nhiệm chứ không phải người yêu.
Họ không thể tưởng tượng được chàng thanh niên trước mặt làm thế nào mà chịu đựng được tới bây giờ, càng không thể tưởng tượng được hắn có mối bận tâm như vậy mà vẫn có thể phân tâm trù tính toàn cục, nếu hắn không nhìn xa trông rộng sợ rằng Nam Sở lúc này đã loạn cào cào rồi.