Cho nên khi Lục Nguyên Thông sắp bị giết, anh đã ra tay giết người ngoài ngàn mét!
Anh chỉ dùng có hai hòn đá.
Nhưng anh không ngờ sau lần ra tay này, bệnh đau đầu của anh lại tái phát, đầu anh đau đớn dữ dội như muốn vỡ ra.
Thật lâu sau, cảm giác đau đớn này mới dần biến mất.
Dương Thanh lau mồ hôi trên trán, sợ hãi nói: “Xem ra mình không thể dùng sức quá mức, nếu không có thể lại bị như vừa rồi”.
“Cốc cốc cốc!”
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.
“Anh này, ông nội và bố tôi tới, đang chờ anh ở đại sảnh”.
Giọng nói của Lục Tinh Tuyết vang lên ở ngoài cửa.
“Được, tôi ra ngay đây!”
Giọng nói của Lục Tỉnh Tuyết vang lên ở ngoài cửa.
“Được, tôi ra ngay đây!”
Dương Thanh đáp.
Anh thay bộ quần áo sạch sẽ và đi ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, Dương Thanh đã ra ngoài đại sảnh. Lục Nguyên Thông và Lục Xuyên đều đang ở đây.
“Cậu nhỏ!”
Thấy Dương Thanh đi ra, hai người vội vàng đứng lên, nhìn anh với ánh mắt cung kính.
“Ông Lục, chú Lục, hai người tìm cháu ạ?”
Dương Thanh bình tĩnh bước tới trước mặt hai người và hỏi.
“Hả? Ha ha, đúng là ông có chút việc cần làm phiền cháu”.