– Lăng Hàn, ngươi tự tin quá rồi.
hắn lạnh lùng nói.
– cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nghe theo ta sắp xếp, bằng không kết cục của ngươi nhất định sẽ vô cùng thảm.
Lăng Hàn mỉm cười.
– Ta cũng khuyên ngươi một câu, không nên tự mình chuốc lấy cực khổ.
– Làm càn.
Triệu Bàng cuối cùng cũng không nhịn được mà ra tay.
Nếu như đem Lăng Hàn đổi lại là Nữ hoàng, như vậy cho dù trong lòng Triệu Bàng có giận dữ cũng không dám ra tay. Ai bảo người ta có thể dùng một kích đã đánh bại Kim Chí Vũ. Ngay cả Nhị Trảm cũng bị đánh bại một cách đơn giản, Nhất Trảm như hắn càng không cần phải nói nhiều.
Chẳng lẽ Lăng Hàn cũng ngưu bức như vậy sao?
Lăng Hàn thở dài, người khác không nghe lời, lại thích chịu khổ, như vậy hắn cũng chỉ có thể chịu khổ một chút, vất vả chút, dạy bảo đối phương nên làm người thế nào.
Phanh, hắn tiện tay nắm cổ Triệu Bàng, nắm như là nắm một con gà vậy.
– Để ta giúp ngươi xéo đi vậy.
Lăng Hàn hất tay một cái, phanh, Triệu Bàng lập tức bị ném ra ngoài, theo quán tính lăn mấy vòng rồi mới dừng lại.
Triệu Bàng một đường lăn tới cửa lớn, vừa vặn dừng lại trước cửa.
HẮn vừa thẹn vừa giận, lại còn có chút không cam lòng, nói:
– Ta… linh thạch của ta đâu?
Đã không thay ta làm việc, đương nhiên phải trả tinh thạch cho ta chứ?
– Tinh thạch gì vậy?
Lăng Hàn rất tùy ý hỏi ngược lại, sau đó ra vẻ khiếp sợ.
– Chẳng lẽ ý ngươi nói lễ hoan nghênh của ngươi đối với ta? Ta nói này, tên ngươi là gì nhỉ?
Hắn nhìn Triệu Bàng, cũng không đợi đối phương mở miệng mà trực tiếp khoát tay nói:
– Được rồi, dù sao cũng không quá quan trọng. Ta nói ngươi cũng quá hẹp hòi, lễ hoan nghênh nào có chuyện cho đi còn thu lại chứ?
Nghênh con mẹ ngươi a.
Triệu Bàng cảm thấy ủy khuất sắp khóc, ngươi cầm tinh thạch của ta, ngươi lại ném ta lăn ra ngoài, đến bây giờ ngay cả tên của ta cũng không nhớ kỹ, ta oan a.
Hắn do dự nửa ngày, sau đó không kêu một tiếng mà quay người rời đi. Hắn khẳng định mình không đánh lại Lăng Hàn, nhưng mà một người không có bối cảnh như vậy cũng có thể bắt nạt Triệu Bàng hắn? Đối phương cho rằng Triệu gia chỉ để trang trí thôi sao?
Trở về tìm viện binh.
Lăng Hàn không thèm để ý, mặc kệ hắn có lấy số tinh thạch của đối phương hay không thì đối phương nhất định cũng không bổ qua cho Lăng Hàn. Như vậy một vạn tinh thạch này coi như là tiền thi đấu, cùng chơi với Triệu gia.
Bất quá, người có chủ ý với danh ngạch Tiềm Long bí cảnh không chỉ có một mình Triều Bàng a. Hơn nữa người bắt nạt Lăng Hàn không có bối cảnh cũng không chỉ có một người.
Còn chưa đuổi Triệu Bàng đi bao lâu lại có tôi tớ tới bẩm báo, có vị khách thứ hai tới.
Người tới tên là Phó Tuấn Vĩnh.
Họ Phó đương nhiên là người Phó gia, nhưng mà tộc nhân Phó gia quá nhiều, chi nhánh vô số. Phó Tuấn Vĩnh chỉ là người không quá được coi trọng ở nhất mạch này, không có khả năng nhận được danh ngạch tiến vào Tiềm Long bí cảnh từ gia tộc. Bởi vậy chỉ có thể dựa vào Phó Cao Vân mà thôi.
Thế nhưng thực lực của hắn không đủ, không đủ để cướp đoạt một trong năm danh ngạch kia, bởi vậy hắn mới tới tìm Lăng Hàn.
Nói tới nói lại cũng là cảm thấy Lăng Hàn dễ bắt nạt.
– Lăng huynh.
Phó Tuấn Vĩnh vừa vào cửa đã ôm quyền, nhiệt tình gọi một câu Lăng huynh. So với Triệu Bàng hắn còn biết làm người hơn nhiều.
Có giận dữ cũng không đánh vào khuôn mặt đang tươi cười, Lăng Hàn cũng cười cười, nói:
– Tuấn Vĩnh huynh.
Phó Tuấn Vĩnh không đề cập tới chuyện danh ngạch, nhưng lại nói Tiềm Long bí cảnh nguy hiểm vô cùng, quả thực là địa phương vô cùng khủng bố, chỉ cần ngươi đi vào là khó có thể đi ra được.
Lăng Hàn ra vẻ kinh ngạc hỏi:
– Thực sự nguy hiểm như vậy sao?
– Còn không phải sao?
Phó Tuấn Vĩnh thấy thế không khỏi vui mừng, thừa cơ nói tiếp:
– Lăng huynh, ngươi xem như vậy đi, thực lực của ta có lẽ mạnh hơn ngươi một ít, hôn nữa gia tộc còn ban cho ta một ít bảo vật hộ thân. Không bằng để ta thay ngươi đi lần này. Ngươi yên tâm đi, mặc kệ ta có thu hoạch bao nhiêu, ngươi chín ta một. Ai bảo ta tâm đầu ý hợp với Lăng huynh cơ chứ?