“Ta phải quay về sớm một chút, tránh gia tộc cũng bước theo vết xe đổ”.
“Điện chủ, phân điện của Thị Huyết Điện của chúng ta ở Nam Sở cũng bị huỷ rồi”.
“Cái gì?”, điện chủ Thị Huyết Điện Thị huyết Diêm La đứng bật dậy, ông ta vô cung phẫn nộ, bầu không khí bên trong đại điện của Thị Huyết Điện như ngưng đọng, đến cả không khí cũng hoá cặn băng.
“Diệp…Diệp Thành điên rồi”, người kia run rẩy, “hiện giờ khắp nơi của Nam Sở đều là núi thây biển máu”.
“Đúng là đã đánh giá hắn thấp rồi”, Thị Huyết Diêm La nắm chặt tay vang lên những âm thanh rắc rắc, ông ta hít vào một hơi thật sâu, cuối cùng cũng hạ lệnh xuất quân.
Mặc dù phẫn nộ nhưng đầu óc ông ta vẫn rất tỉnh táo, ông ta biết rõ thế lực trong tay Diệp Thành mạnh tới mức nào, lúc này nếu như phái đại quân tu sĩ chinh phạt xuống phía Nam thì nhất định sẽ bị đánh tan đàn xẻ nghé.
Rất nhanh sau đó, Bắc Sở như bùng nổ, vì lần này động tĩnh của Diệp Thành quá lớn, thủ đoạn của hắn khiến người ra phải sợ hãi.
Lúc này không chỉ Thị Huyết Điện mà các thế lực khác ở Bắc Sở cũng đều đang quan sát, đến cả Thị Huyết Điện mạnh như vậy mà cũng không dám xuống phía Nam thì bọn họ có đi cũng sẽ bị tiêu diệt.
“Điên rồi, tên tiểu tử đó điên rồi”, bên trong một tửu lâu của Bắc Sở, phía Vi Văn Trác sau khi nghe được tin này thì chợt tặc lưỡi.
“Không quy thuận thì chết, có cần đến mức vậy không?”
“Hành động của hắn khiến ta cảm thấy có phần lạ lẫm”, Trần Vinh Vân trước nay vẫn ưa vuốt tóc cũng không dám vuốt tóc nữa, “nếu có ngày hắn tiến quân vào Bắc Sở mà chúng ta không quy thuận thì có phải là sẽ bị diệt cả tộc không?”
Lời này vừa thốt ra, xung quanh chợt chìm vào im ắng, thủ đoạn và cách làm của Diệp Thành khiến bọn họ vô cùng sợ hãi.
“Công chúa, chúng ta…”, ở Đại Sở Hoàng Tộc, Thái Ất Chân Nhân nhìn Đại Sở Hoàng Yên vừa quay về thì lấp lửng không nói nên lời.
“Ông muốn nói gì?”, Đại Sở Hoàng Yên lên tiếng lãnh đạm, “năm xưa ông cũng là lão tướng đi theo phụ hoàng của ta, ông rõ hơn ai hết thiên hạ của phụ hoàng làm thế nào mà có, giang sơn đã thống nhất thì cần tế tôn bằng máu”
“Ta rất cảm khái, Diệp Thành mà ta biết không phải thế này”, Thái Âm Chân Thể lắc đầu cười, nói.
“Hắn bước đi trên con đường của những vị Hoàng, con đường này được định sẵn ngoài việc được hưởng vinh hoa ra thì phải mang theo tiếng xấu ngàn đời”, Đại Sở Hoàng Yên khẽ giọng lên tiếng, chớp mắt đã biến mất.