“Là Dư công tử đã xảy ra chuyện!”
Khương Tự dùng sức siết chặt chén trà trong tay, thanh âm khẽ nâng: “Hắn làm sao?”
“Dư công tử hôn mê, A Phi kêu lão Tần tới truyền lời cho ngài.”
Khương Tự nhẹ buông tay, chén trà đánh một vòng trên bàn.
Một lát sau, Khương Tự đứng lên, vội vàng đi ra ngoài: “ A Phi đâu?”
“ Đang chờ ở ngoài phủ đó.”
Khương Tự càng đi càng nhanh, dưới chân như sinh gió.
Đang yên đang lành sao hắn lại hôn mê? Là sinh bệnh hay là nguyên nhân khác? A Phi lại như thế nào biết được?
Liên tiếp vấn đề làm Khương Tự cơ hồ thành chạy chậm, hận không thể lập tức nhìn thấy A Phi hỏi cho rõ ràng.
A Man bước nhanh theo ở phía sau âm thầm lắc đầu.
Hóa ra cô nương quan tâm Dư công tử như vậy, thế sao mỗi lần gặp vẫn cứ lạnh như băng kìa?
Ai nha, cảm giác tâm tư của cô nương so với án giết người còn khó hiểu hơn cơ, không nghĩ nữa, về sau nàng coi Dư công tử như cô gia chắc chắn không sai được.
Trong góc ngoài cửa phủ, A Phi đang chán đến chết chờ, đột nhiên nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, vội vàng vẫy vẫy tay.
Khương Tự bước nhanh đi qua, miễn cưỡng duy trì bình tĩnh hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
“Tiểu nhân cũng không biết nữa, vừa mở cửa liền phát hiện người nọ ngã vào cửa, ta vừa thấy là người cô nương biết, liền tới truyền lời cho ngài.”
“Người đó đâu?”
“Đang ở trong nhà thuê.”
Sắc mặt Khương Tự căng chặt tiến về phía tòa nhà thuê, dọc theo đường đi trong lòng không yên.
Thân phận Úc Thất không tầm thường, ngầm có thị vệ bảo hộ, làm sao lại té xỉu ở nơi đó?
Trùng hợp vào thời điểm Úc Cẩn phong Vương, Khương Tự không khỏi nghĩ sâu xa.
Trong hoàng thất những kẻ thoạt nhìn như cao quý đoan chính đó có thể hiểm ác đến mức nào, nàng kiếp trước đã được thẩm thấu vào người.
Tòa nhà thuê cách Đông Bình Bá phủ cũng không xa, Khương Tự một đường đi lẹ, rất nhanh liền chạy tới nơi đó.
“ Sao lại không khóa cửa?” Thấy cửa viện chỉ là khép hờ, Khương Tự liếc A Phi một cái.
A Phi giương mắt nhìn trời.
Vấn đề rõ ràng như vậy cô nương còn hỏi, đương nhiên là bởi vì không để bụng rồi. Hắn cho rằng người này với cô nương mà nói chỉ là râu ria, ai biết cô nương hoảng thành như vậy đâu!
A Phi thực ủy khuất.
Khương Tự đã đi vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Úc Cẩn lặng yên không một tiếng động ghé vào trên bàn đá dưới tầng cây trong viện.
“ Cũng không biết tình huống của hắn như thế nào, liền không kéo vào trong phòng ——” A Phi chột dạ giải thích hai câu.
May mắn không ném người này đến cổng lớn nhà người khác, bằng không hiện tại thật đúng là không biết ăn nói ra sao.
Đầu Úc Cẩn gối lên cánh tay không bị thương, giật giật đuôi lông mày.
A Tự tới so với trong tưởng tượng của hắn còn nhanh hơn cơ.
“Ngươi sao rồi?” Khương Tự đi đến bên cạnh Úc Cẩn, nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Úc Cẩn kiệt lực ngẩng đầu, liếc nhìn Khương Tự một cái.
Nhìn thấy đối phương sắc mặt phát xanh, Khương Tự kinh hãi nhảy dựng, buột miệng thốt ra hỏi: “Ngươi trúng độc?”
Úc Cẩn gian nan nâng nâng tay phải, suy yếu nói: “Hình như…… là phải.”
Khương Tự nhìn thấy trên cánh tay đối phương có một vết cắt không sâu, vết máu đen trên miệng vết thương đã đọng lại, tản mát ra mùi tanh hôi nhàn nhạt.
Nàng duỗi tay nhẹ nhàng nhấn nhấn ở phụ cận miệng vết thương.
“Đừng ——” Úc Cẩn gian nan phun ra một chữ, hướng Khương Tự cười cười, “ Khó coi.”
A Phi yên lặng ngồi xổm góc tường.
Cho dù là lúc này, nụ cười của Úc Cẩn vẫn sáng trong như Minh Nguyệt, lại đâm vào ngực Khương Tự đến phát đau.
Khương Tự lạnh mặt trừng mắt liếc Úc Cẩn một cái: “Ngươi câm miệng!”
Đều lúc này, hắn còn nói với nàng khó coi?
Hắn một đại nam nhân, chẳng lẽ muốn dựa vào sắc đẹp khiến nàng chú ý sao?
Khương Tự bất chấp đề ra nghi vấn Úc Cẩn bị thương như thế nào, giơ tay dò thử nhiệt độ trên trán hắn, lại lật mí mắt hắn nhìn nhìn con ngươi, cắn môi lấy từ trong túi tiền ra một vật.
Đó là một cái hộp ngọc lớn chừng quả hạnh, đỉnh có lỗ nhỏ thông khí.
Khương Tự thật cẩn thận đem hộp ngọc mở ra, hai ngón tay cầm lên một con sâu bụ bẫm.
Ánh mắt Úc Cẩn co rụt, nói chuyện đều mất vài phần sức lực: “ Đây là cái gì?”
“Sâu nha.” Khương cô nương đương nhiên nói.