Tôi biết, tôi đã thiếu Diệp Tiêu Tiêu một món nợ, Diệp Tiêu Tiêu quyết định như vậy, đúng là không muốn tôi phải chịu trách nhiệm.
Khép phong thư lại, tôi đút nó vào trong bì thư, để vào trong ngăn kéo giữa của cái bàn.
Chỗ này tôi vẫn lưu giữ những văn kiện của tôi, bao gồm của hợp đồng với người nước ngoài, lại còn cả tờ giấy con con mà Triệu nha đầu viết cho tôi.
Mặc dù tạm thời bình ổn, nhưng trong lòng tôi lại giống như đang có một khối đá nặng ngàn cân, làm cho tâm trạng tôi vô cùng buồn bực.
Nhưng mà có một số chuyện khiến tôi không thể không làm, Tô Dĩnh Tư gọi điện thoại tới thúc giục, thái độ của Tô Viên Triêu ban đầu là gay gắt, nhưng sau đó lại đổi thành nghiêm túc.
Bởi vì gần biệt thự của bọn họ liên tục xảy ra các vụ nổ, mặc dù diện tích không lớn, nhưng cũng đủ làm cho cha con Tô thị trong lòng run sợ, đã có 7 vệ sĩ bị vụ nổ làm bị thương, 3, 4 vệ sĩ bị người khác tập kích.
Tô Viên Triêu rốt cục cũng ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, đối phương quả thực điên rồi, không những thế còn thuê cả cao thủ!
Vốn tưởng rằng những vệ sĩ của họ đủ ứng phó những người này, nhưng không nghĩ tới họ bị đánh ngã khi chưa tới mười chiêu.
Vạn bất đắc dĩ dưới, Tô Viên Triêu mới nghĩ tới con át chủ bài của công ty Thanh Long, Đỗ Tiểu Uy, còn người lợi hại hơn nữa là Lưu Lỗi.
Nếu như nói Diệp Tiêu Tiêu đang trốn tránh tôi, vậy còn Tô Dĩnh Tư thì sao đây?
Cho dù như thế nào, thì tôi cũng sờ soạng cô gái này rồi, mặc dù không biết trong lòng đại minh tinh nghĩ như thế nào, nhưng mà tôi cũng không thể trơ mắt nhìn nàng chịu chết.
Cứ coi như tôi bồi thường cho nàng một chút. Nhưng mà tôi tin chắc rằng một đại minh tinh sẽ không động tâm với một tiểu vệ sĩ như tôi, như vậy thì càng tốt, tôi làm xong chuyện thì có thể an nhàn bỏ đi.
Khi lên lớp, Triệu Nhan Nghiên hỏi nguyên nhân vì sao Diệp Tiêu Tiêu bỏ đi, tôi chẳng chút dấu diếm, đem toàn bộ câu chuyện nói lại với nàng.
“Nói như vậy, cô Diệp là con gái của Bác Diệp?”
Triệu Nhan Nghiên bừng tỉnh đại ngộ nói.
“Đúng vậy, bởi vậy chuyện lần này mới không dễ! Nhan Nghiên, em có tức giận hay không?”
Tôi cẩn thận hỏi.
“Không tức giận thì là một người ngu!”
Triệu Nhan Nghiên liếc tôi một cái, gắt giọng:
“Từ trước tới giờ, em cũng biết tức giận chỉ tổ làm hại mình, nhưng vẫn tiện nghi cho những tiểu hồ ly tinh kia, vậy thì sao em không hào phóng, mà nắm lấy quyền chủ động, để họ gọi em là chị!”
“Cái này… Nhan Nghiên, thật xin lỗi.” Tôi lúng túng nói.
“Không sao!” Triệu Nhan Nghiên cười nói: “Tôi lừa anh đấy, em biết, em cũng không hi vọng người yêu của mình là một nam nhân không chịu trách nhiệm.”
“Cám ơn em, Nhan Nghiên.”
Tôi cảm kích nói.
“Được rồi, đừng có nói những chuyện này, đã là vợ chồng già với nhau rồi!”
Triệu Nhan Nghiên trợn mắt nhìn tôi một cái nói:
“Chuyện của Diệp Tiêu Tiêu, anh tính xử lý ra sao? Chẳng lẽ cứ để nàng đi như vậy hay sao?”
“Vậy thì anh biết làm thế nào, Hạ Nhu, Hứa Nhược Vân cũng đi!”
Tôi buông tay ra nói.
“Hạ Nhu thì không giống, Hứa Nhược Vân thì em sẽ giúp anh, còn Diệp Tiêu Tiêu anh phải tự mình lo liệu, cho dù thế nào thì nàng cũng cùng với anh rồi.”
Triệu Nhan Nghiên nói.
“Ai!”
Tôi thở dài nói:
“Hay là cứ thuận theo tự nhiên đi.”
“Chẳng nhẽ em lại có thêm một người em nữa!”
Triệu Nhan Nghiên cố ý nói lớn chữ em.
Tôi chỉ có cách cười khổ.
“Đúng rồi, giáo viên mới hình như thay đổi tính, anh bỏ học một ngày, mà cô ấy cũng chẳng quan tâm.”
Triệu Nhan Nghiên kỳ quái nói.
“Vậy thì còn gì tốt hơn, anh lần này ra ngoài cũng chẳng cần phải xin phép.”
Tôi nói.
“Hừ, anh chú ý một chút, em cũng không muốn đột nhiên lại có một minh tinh làm chị em, làm đại tỷ như vậy có áp lực rất lớn !”
Triệu Nhan Nghiên dậm chân nói với tôi.
“A!” Tôi sửng sốt.
Chợt hiểu được ý của nàng, giả vờ cả giận nói:
“Hừ, mới có mấy ngày không thu thập em, em đã ngứa da rồi. Để xem gia pháp của Lưu gia thế nào!”
“Đừng mà, Nhan Nghiên rất sợ…”
Triệu Nhan Nghiên ngoài miệng cầu xin tha thứ, nhưng trên mặt lại chẳng thế chút nào. Dáng điệu của nàng làm cho tôi không nhịn được mà nghĩ tới Vi Nhi, trong lòng có chút rung động.
“Hừ hừ! Xem cái bộ dạng sắc lăng của anh kìa!”
Triệu Nhan Nghiên liếc tôi một cái nói:
“Vốn biết anh thích cái giọng này mà.”
Tôi cười khan, nhưng không phủ nhận. Nguồn truyện: Truyện FULL
“Sao vậy, bị em nói trúng rồi đúng không!”
Triệu Nhan Nghiên hỏi. Đột nhiên kề sát vào tai của tôi, nói:
“Lão công, chúng ta lâu rồi không làm như vậy, tối nay tới nhà anh đi.”
Nói xong sắc mặt nàng đỏ bừng, không dám nhìn tôi.
Home » Story » trọng sinh truy mỹ ký » Chương 191: Tin tức về Diệp Tiêu Tiêu