Các người chơi khế ước gần như đều nhận được nhiệm vụ mới vào cùng một thời gian—
【 Trở lại cứu viện Thế Giới Hàng Lâm 】
“Rốt cuộc đang làm cái gì vậy?”
“Đầu tiên là cấp ra nhiệm vụ bảo chúng ta tìm hai người, sau đó vào lúc chúng ta sắp tìm được lại kêu chúng ta trở về?”
“Thế Giới Hàng Lâm có phải điên rồi không?”
“Suỵt, đừng nói chuyện lung tung, nói xấu Thế Giới Hàng Lâm, ông muốn chết hả.”
“Chậc ——”
“Coi như tôi chưa nói, mấy người cũng cũng chưa nghe thấy gì đi……”
Các người chơi khế ước nháy mắt biến mất tại chỗ.
Bọn hải tặc bị nhốt lại phát hiện ngoài cửa không có động tĩnh, bọn họ tìm mọi cách mở cửa ra, lại phát hiện một đám quái nhân bắt cóc mình toàn bộ không thấy đâu nữa.
Ngoại trừ vị trí bị thay đổi ra, đồ đạc trên thuyền bọn họ cái gì cũng còn cả.
Trên biển rộng mênh mông, bên cạnh chỉ có mỗi cái đảo hoang rỗng tuếch, những người đó lại không có thuyền, bọn họ có thể đi đâu?
Hình ảnh này quả thực giống như gặp ma.
Một hải tặc nói: “Thuyền trưởng, chúng ta hình như gặp ma rồi…… Làm sao bây giờ?”
Một hải tặc khác nói: “Bọn mày xem phía trước có đảo kìa, chúng ta có đi xem thử không?”
Thuyền trưởng nói: “Xem cái rắm, loại đảo không thể hiểu được xuất hiện như này, có mấy cái mạng mà chạy lên đó? Còn không chạy nhanh đi!”
Nói rồi, bọn hải tặc sôi nổi xoay người lái thuyền chạy lấy người, bất luận làm ngành nghề nào, người có lòng hiếu kỳ quá nhiều luôn bị chết càng nhanh.
——
Hàn Yến là một người mới vừa tiến vào trò chơi.
Nhưng mà vận khí anh rất không xong, người chơi lâu năm dẫn dắt bọn họ không có bản lĩnh gì, rất nhanh là bay màu rồi.
Người chơi khác cũng bị quỷ quái truy đuổi kinh hoảng thất thố, thậm chí hãm hại lẫn nhau, kết quả lại bị chết càng nhanh hơn.
Hiện tại, toàn bộ màn chơi hình như cũng chỉ còn lại mỗi mình anh.
Hàn Yến liều mạng mà chạy vội trên hành lang.
Hành lang thoạt nhìn như là loại thường thấy ở công ty bên ngoài, mang theo cảm giác office building cao cấp, lại có vẻ đặc biệt đáng sợ giữa bóng đêm.
Mỗi một cánh cửa mở ra cũng phảng phất như lệ quỷ mở chiếc miệng rộng của nó.
Anh không biết đã chạy bao lâu, hành lang có thể đi lại giống như không có điểm cuối.
Dù anh có tìm được cầu thang, nhưng bất luận là lên lầu hay xuống lầu, cuối cùng đều sẽ trở lại điểm xuất phát, đối mặt một cái hành lang như vậy.
“Hộc hộc…… Hộc……” Hàn Yến đã chạy trốn đến sức cùng lực kiệt, bước chân nặng trĩu rốt cuộc không còn sức nhấc lên, mỗi một bước đều gian nan như đạp lên vũng bùn.
Cuối cùng, dưới chân anh trượt một cái, ngã thật mạnh xuống nền đất cứng rắn.
Chân anh hung hăng mà xoay trật, Hàn Yến đau cực kỳ.
Còn không kịp hô đau, động tác anh chợt cứng lại.
Bởi vì đúng lúc này, âm thanh giày cao gót làm da đầu anh tê dại lại vang lên.
“Cộp——”
“Cộp——”
“Cộp——”
Âm thanh thanh thúy vọng lại trong hành lang, nghe qua không nhanh không chậm, giống một cô gái văn phòng ưu nhã lúc tan tầm.
Sắc mặt Hàn Yến nháy mắt trắng bệch, một lần gần nhất anh nghe thấy tiếng bước chân này đã chết mất hai đồng đội, gương mặt và cách chết dữ tợn của bọn họ còn đọng lại trong đầu anh.
Dưới đáy lòng anh thét chói tai, nữ quỷ kia…… Nữ quỷ kia đến rồi!!!!
Hàn Yến định bò dậy tiếp tục chạy, nhưng cái chân bị thương lại không nghe sai sử, căn bản là đứng dậy không nổi.
Rất nhanh, tiếng giày cao gót đi đến phía sau anh.
Bước chân không dừng lại, lại bước đến bên người anh, mang đến một luồng lạnh lẽo thấu xương.
Sau đó, ngừng ngay trước mặt anh.
Hàn Yến nhìn giày cao gót đỏ rực xuất hiện trong tầm nhìn.
Đôi giày thật xinh đẹp, đầu nhọn lưu loát, tinh tế như rượu vang, lớp chất liệu ngoài cảm giác rất tốt, không một chỗ nào không thuyết minh đôi giày này có giá trị xa xỉ.
Đôi chân mang giày cũng tinh tế thon dài.
Nhưng hai chân này lại trắng bệch, bên trên dính vết máu đã biến thành màu đen, còn có bùn đất không biết từ đâu đến.
Có lẽ là…… vào thời điểm cô bị người ta chôn dưới đất đi.
“Hì hì hì…… Hì hì……”
Tiếng cười của nữ quỷ vang lên ngay phía trên anh, hơn nữa càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.
Hàn Yến còn có thể ngửi được mùi máu trên người cô, cùng với cảm giác được xúc cảm lạnh băng ướt át khi đầu tóc cô phất qua đầu vai mình.
“Ngươi…. Ở lại với ta được không?” Tiếng nói nữ quỷ nổ vang trên đỉnh đầu anh, tựa hồ chỉ cần anh ngẩng đầu lên là có thể đối mặt với gương mặt quỷ cứng đờ kia.
Một bàn tay lạnh băng, sơn móng tay màu đỏ bắt lấy bờ vai của anh, sức lực lớn đến mức như muốn bóp nát xương cốt.
“A ——” Sợ hãi tử vong làm Hàn Yến không thể nhẫn nại được nữa mà kêu lớn lên.
“A ————” Đây là tiếng nữ quỷ thét chói tai, âm thanh trực tiếp phủ qua Hàn Yến.
Sau đó, trong tầm mắt Hàn Yến thấy chân nữ quỷ bay ngược ra ngoài, phảng phất như đã bị lực mạnh nào đó công kích.
Hàn Yến sửng sốt, sao giọng nói của mình có uy lực như vậy?
Từ hồi nào anh học được chiêu sư tử hống của Phật môn, sao bản thân cũng không nhớ rõ?
Chẳng lẽ anh là vai chính ẩn gì đó sao?
Anh do dự mà ngẩng đầu, mới phát hiện bên người mình có hai người không biết đã đứng từ khi nào.
Hai người đều cao hơn anh, hơn nữa cũng đẹp trai hơn anh, còn giống vai chính hơn anh……
Nhưng này không phải trọng điểm.
Hai người kia có vẻ, còn mạnh hơn cả nữ quỷ kia.
Trong đó có một người xách theo một cây gậy đen như mực trong tay, người vừa mới đánh bay nữ hẳn là cậu ấy mới đúng.
Bọn họ nhìn qua rất thả lỏng, cứ như nữ quỷ tựa ác mộng này trong mắt bọn họ không đáng nhắc tới vậy.
Nhưng, hai người này là từ đâu tới?
Hàn Yến rõ ràng nhớ rõ, trong số người chơi tiến vào trò chơi không có người như vậy à nha.
Mà trước đó anh nghe người chơi lâu năm kia nói qua, màn tay mới thường chỉ có một người chơi lâu năm vào thôi.
“A ừm…… Cảm ơn……” Tuy rằng đối với tình huống trước mắt có phần ngây ngốc, nhưng xuất phát từ lễ phép, Hàn Yến vẫn là nói tiếng cảm ơn với ân nhân cứu mạng mình.
“Không cần khách khí.” Chàng trai có nước da trắng nõn cầm gậy đen kia nói với anh, vừa nói xong, cậu thẳng tắp nhào về phía nữ quỷ. Tư thế kia, thoạt nhìn thậm chí có vài phần giống như cướp quái trong game.
Hàn Yến trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, nữ quỷ đáng sợ lại không thể chiến thắng kêu gào gào thảm thiết dưới gậy cậu, một chút uy phong trước đó cũng nhìn không thấy đâu.
Tiếng tru lên kia làm da đầu anh tê dại, thậm chí phân không rõ ai mới là quỷ.
Chưa được mấy cái, nữ quỷ cũng đã hồn tiêu phách tán, ánh đèn hành lang cũng khôi phục lại bình thường.
Hàn Yến không quá rõ ràng tình huống trước mắt, nhưng chắc là mình được cứu rồi chăng?
Anh đang muốn lại lần nữa nói lời cảm tạ, kết quả, hành động của ân nhân cứu mạng khiến anh mở to mắt.
Chợt thấy, sau khi ân nhân cứu mạng của anh giải quyết xong nữ quỷ, trực tiếp vung gậy lên với vách tường.
Vách tường cứng rắn trong tay cậu cứ như giấy, không có chút sức chống cự nào liền biến thành mảnh vụn đầy đất.
Mắt thấy cậu xách theo gậy đi đến một bức tường khác, Hàn Yến vội vàng nói với một chàng trai khác đang mặc vest đứng cạnh mình: “Anh mau ngăn cản cậu ấy đi! Bên kia là tường chịu lực, đập sẽ xảy ra chuyện đó!”
Lại không ngờ chàng trai mặc vest chỉ là mỉm cười nhìn, cũng nói: “Anh xem, em ấy vui vẻ chưa kìa.”
Hàn Yến: “……”
Hai người này liệu có phải đầu óc không quá thích hợp rồi không? Ông đây sợ, mới thoát tay quỷ lại vào tay kẻ điên đó.
Mẹ nó, sắp tiêu rồi.
Hai người này đương nhiên là Tiêu Lam và Lạc.
Tiêu Lam hiện tại cũng xác thật rất vui vẻ, bởi vì mỗi một gậy đều là giá trị bần cùng vững chắc, sau khi cậu đột phá thu hoạch bần cùng, không bao giờ bị Boss hay điều kiện hạn chế nữa.
Chỉ cần cậu nỗ lực phá bỏ và di dời, màn chơi sẽ hóa thành giá trị bần cùng đền bù cho cậu.
Phải biết rằng, các màn chơi trong Thế Giới Hàng Lâm đều chịu sức mạnh của chúa tể khống chế.
Hiện tại, cậu tương đương với bòn rút của chúa tể để làm cường đại chính mình, quả thực phê chữ ê kéo dài.
Nhìn giá trị bần cùng của mình điên cuồng dâng lên, sao Tiêu Lam có thể không vui cho được?
Nháy mắt, cả người hóa thân trở thành máy móc toàn lực thúc đẩy phá bỏ và di dời.
Dưới nỗ lực của Tiêu Lam, cảnh tượng màn chơi tay mới này rất nhanh đã bị hủy hoại đến thảm không nỡ nhìn.
Hàn Yến tuyệt vọng mà nhìn thế giới trước mắt dần dần hóa thành một mảnh phế tích.
Cảm giác được hành lang dưới chân lung lay sắp đổ, anh dự cảm mạng nhỏ của mình có khả năng phải chôn ở chỗ này.
Trăm triệu không nghĩ tới, cuối cùng anh không phải chết trên tay quỷ, mà là chết vì hai tên điên không thể hiểu được đi đập nhà phá cửa.
Cao ốc có ma ầm ầm sập xuống, sàn nhà dưới chân Hàn Yến cũng thế, thân thể anh cũng bỗng nhiên rơi xuống.
Tứ chi Hàn Yến phí công múa may giữa không trung, lại hoàn toàn vô pháp hạ thấp tốc độ rơi xuống.
Anh nhắm hai mắt lại.
Xong rồi, tiền anh nợ vẫn còn chưa trả xong mà…… Hả? Tưởng tượng như vậy hình như còn không lỗ?
Bỗng nhiên, anh cảm giác quần áo sau lưng mình bị bắt được.
Hàn Yến có vài phần kinh ngạc mà quay đầu lại, chợt thấy được cái máy phá bỏ và di dời không có cảm tình kia đang mỉm cười với anh.
Tiêu Lam bắt lấy Hàn Yến: “Đừng hoảng hốt.”
Nói rồi, cậu mang theo Hàn Yến đang rơi xuống cao ốc, mượn lực khắp nơi hạ xuống.
Tuy rằng mang theo một tên đàn ông, nhưng động tác Tiêu Lam vẫn thoải mái như đang chơi lò cò trên đất bằng.
Rất nhanh, bọn họ đã dẫm lên được mặt đất.
Tiêu Lam buông Hàn Yến ra, quay đầu thưởng thức một chút kiệt tác của mình.
Tục ngữ nói rất đúng, lao động là vinh quang nhất.
Đây đều là quả ngọt của lao động, mỗi một khối gạch từ phế tích rơi xuống đều lây dính sự nỗ lực của cậu.
Theo tòa nhà sụp xuống và nữ quỷ biến mất, không trung màn chơi bỗng nhiên vỡ ra một lỗ hổng, lộ ra một mảnh hỗn độn trong đó, phảng phất như không trung đang sụp xuống.
Vết cắt đó càng lúc càng lớn, sau đó đã lan tràn tới mặt đất.
Hàn Yến còn chưa phục hồi tinh thần lại, nhưng anh nghe được ân nhân cứu mạng nói: “Anh đi đi.”
Hàn Yến ngốc ra, anh thật ra muốn chạy lắm chứ, nhưng mà có thể đi đâu?
Nhà sập, Boss chết, anh cũng không có nhận được nhắc nhở qua cửa…… Chẳng lẽ muốn anh lưu lạc trong cái thành thị trống trải giả dối này ư?
Tiêu Lam duỗi tay chỉ sang hướng một kẽ nứt cách đó không xa lan tràn lại đây: “Chỗ này mang theo hơi thở thế giới hiện thực, anh đi vào là có thể trở về rồi.”
Hàn Yến: “……”
Anh nhìn nhìn một mảnh hỗn độn khả nghi kia, lại nhìn nhìn Tiêu Lam có vẻ tâm tình rất tốt.
Anh cảm thấy là hai người này muốn hại anh, nhưng anh không có chứng cứ.
Hơn nữa còn sắp gặp phải nguy cơ diệt khẩu.
Thấy anh không nhúc nhích, Tiêu Lam đi lên trước “thân thiết”, “hữu hảo” trực tiếp một tay xách hẳn người lên.
Tiêu Lam nói: “Xin lỗi, thời gian bây giờ tương đối khẩn cấp, chúng tôi không có biện pháp giảng giải quá nhiều cho anh, anh đi về hiện thực trước mới tương đối an toàn.”
Hàn Yến khẩn trương lên: “…… Từ từ, đại ca ơi…… tui……”
“Đừng lo lắng.” Tiêu Lam mỉm cười với anh, hơn nữa dưới ánh mắt hoảng sợ của đối phương ——
Một tay đem nhét anh vào kẽ nứt.
“A a a a a!!!!”
Kẽ nứt truyền đến tiếng kêu thảm thiết, sau đó dần dần đi xa.
Tiêu Lam có chút nghi hoặc: “Sao vậy? Người chơi tay mới xuyên qua hành rào thế giới sẽ cảm thấy đau sao?”
Lạc mỉm cười: “Anh ta có thể là vì được về nhà cho nên rất vui chăng.”
Tuy rằng trong lòng hắn cảm thấy, kia có chín phần có thể là bị hành vi của tiên sinh nhà mình làm sợ hết hồn rồi.
Hôm nay, cũng là một ngày thích giúp đỡ mọi người.