Đông Phương Nhạc âm thầm gật đầu rồi dẫn đám người rời đi.
Bên cạnh hồ cạn chỉ còn lại Trần Thiên Vũ đang đăm chiêu suy nghĩ và Lý Nhất Đình đang nhìn quanh quẩn xung quanh, hai người không nói gì, giống như đang suy nghĩ về cùng một vấn đề vậy.
***
Vạn Vĩnh Khôn dẫn theo đám người cúi đầu ủ rũ tới trợ giúp hành động trên đảo Thiên Diệp, cuối cùng, khi tới bên hồ cạn thì chỉ thấy còn hai bóng người cô đơn đang không nhúc nhích dưới ánh mặt trời giữa trưa.
Nói mới nhớ, tình hình ở tụ điểm Long Vương lại càng quỷ dị. Khu chợ này bình thường vô cùng nhộn nhịp, có đầy đủ các loại hàng hóa kỳ quặc, nhưng khi đám người Vạn Vĩnh Khôn đến mới biết tất cả các loại hàng hóa đã hoàn toàn thay đổi tính chất, các loại san hô trắng chồng chất như núi, còn có các mảnh vỡ xà cừ không hoàn chỉnh. Tuy những thứ này không phải là hàng hóa hợp pháp ở trong nước nhưng cùng lắm cũng chỉ có thể coi là trái quy định chứ không thể bị khởi tố tội hình sự. Khi đi tới những ổ bán ma túy nhỏ lẻ, nơi đó lại là cảnh vườn không nhà trống, hoàn toàn không còn một chút dấu vết nào.
“Được lắm, di tản hàng loạt à!” Trần Thiên Vũ thở dài từ tận đáy lòng.
Đúng vậy, toàn bộ đường dây rút lui theo trật tự, không hề hoang mang rối loạn. Nếu không có tổ chức kỷ luật và huấn luyện quân sự chính quy thì sao có thể làm được? Không khó để suy đoán, dù Bát gia của đảo Thiên Diệp đã bị đả kích nhưng vẫn không thể xem nhẹ thực lực còn lại của lão.
Lý Nhất Đình lo lắng, nói: “Qua một thời gian, đám người này có thể tập hợp rồi lại phát triển một cách nhanh chóng.”
Vạn Vĩnh Khôn vội vàng kêu lên: “Vậy chẳng phải chúng ta đã bỏ phí công sức hay sao?”
“Vẫn chưa chắc, có lẽ chúng ta vẫn còn có cơ hội… Nhất Đình, cậu nói xem, lượng vật tư lớn như vậy thật sự có thể không cánh mà bay sao?” Trần Thiên Vũ nhắc nhở, nói.
Đương nhiên Lý Nhất Đình hiểu rõ ý ông không nằm trong lời ấy: “Đương nhiên không thể rồi. Tứ ca, ý của anh là chúng ta rút củi dưới đáy nồi, sau đó cắt đường lui? Chúng ta không tốn công sức đi tìm lực lượng cơ động mà chỉ cần thu được những vật tư cấm không thể di chuyển đi được này là sẽ chặt đứt được mạch máu kinh tế của bọn chúng. Mất đi lớp bình phong là lực lượng quân sự trên đảo Thiên Diệp thì dù Bát gia có ba đầu sáu tay cũng không có gì đáng sợ.”
Trần Thiên Vũ vuốt cằm, nói: “Đúng, chỉ cần chúng ta tìm được vị trí của những vật tư cấm kia, tiêu hủy hoặc là nộp cho Trung Quốc thì tôi nghĩ việc đám người trên đảo Thiên Diệp phải nhận tội và đền tội chỉ là vấn đề thời gian mà thôi…”
“Nhưng rốt cuộc số vật tư kia nằm ở đâu?” Lý Nhất Đình trầm ngâm.
Trần Thiên Vũ không vội trả lời: “Chúng ta chờ thuyền trưởng Đông Phương đến rồi bàn sau.”
Khoảng hai tiếng sau, Đông Phương Nhạc dẫn theo mấy người trở lại hồ cạn, nhìn vẻ mặt của bọn họ thì rõ ràng không hề vui vẻ gì. Hơn nữa hai tay Đông Phương Ngạc cũng trống không, vẻ mặt sa sút.
“Một cái bóng cũng không thấy đâu, đúng là quỷ dị.” Đông Phương Nhạc nói một lời mà mang hai nghĩa, đồng thời đưa mắt nhìn Lý Nhất Đình, tỏ vẻ bất đắc dĩ. Lý Nhất Đình đương nhiên hiểu rõ.
Nhưng Lý Nhất Đình vẫn không nhịn được, hỏi: “Dọn dẹp sạch sẽ đến thế sao? Thuyền trưởng Đông Phương này, bình thường đảo Thiên Diệp vận chuyển hàng hóa lên thủy phi cơ như thế nào?”
Đông Phương Nhạc hơi trầm ngâm sau đó nói: “Thật ra thì thời gian tôi lên đảo cũng không lâu, lại không tham gia nhiệm vụ chuyên chở cụ thể, cũng không bước vào những nhà kho này bao giờ. Nhưng theo quan sát của tôi, quy trình hoạt động ngày thường của bọn họ cực kỳ bình thường. Thủy phi cơ đỗ ở bến tàu của hồ cạn, công nhân trên bờ dùng xe tải vận chuyển hàng hóa từ các nhà kho đến, sau đó dùng cần cẩu ở bến tàu để xếp chồng lên nhau. Cũng không khác gì với việc vận chuyển hàng không cả, dù sao mỗi ngày đều có lượng lớn hàng hóa phải ra đảo, quy trình quá phức tạp sẽ tốn nhiều nhân lực và vật lực. Cái được không bù nổi cái mất. Huống chi mấy chục năm qua, đảo Thiên Diệp làm bá chủ một phương, chưa từng có kẻ địch bên ngoài xâm lấn gây nguy hiểm đến vậy. Tuy bọn họ vận chuyển vật tư cấm nhưng nghiệp vụ làm nhiều đã quen, nên tôi nghĩ bọn họ không cần phải tự gây phiền phức đâu.”
Lý Nhất Đình nghi ngờ nói: “Lẽ nào hàng hóa trên đảo Thiên Diệp đều được chuyên chở vào trong máy bay?”
Đông Phương Nhạc lắc đầu: “Tuy đảo Thiên Diệp nghiên cứu và chế tạo ra loại thủy phi cơ có tải trọng dẫn đầu thế giới nhưng lượng vận chuyển vẫn có hạn. Trừ đi trọng lượng của bản thân máy bay thì mỗi khung máy bay có thể chuyên chở 120 – 150 tấn hàng hóa đã là cực hạn. Theo tôi được biết, số thủy phi cơ đang hoạt động trên toàn bộ đảo Thiên Diệp không quá mười cái. Nếu như với số lượng sử dụng và nhập hàng hóa như thế thì e là rất khó duy trì được hoạt động vận chuyển trên đảo Thiên Diệp.” Anh ta ngừng lại một chút: “Hơn nữa, việc buôn bán quốc tế thường cần mấy ngày mới có thể hoàn thành, chưa loại trừ tình huống bất ngờ như bị hải quan tạm giữ, hơn nữa, còn có những thứ hàng hóa cướp được không ngừng tràn vào. Không có hàng tồn kho thì đúng là không thể tưởng tượng được.”
Trần Thiên Vũ chợt xen vào: “Nếu như vậy thì thật ra cũng dễ đoán.”
Ông thấy mọi người còn chưa hiểu rõ bèn giải thích: “Nếu thuyền trưởng Đông Phương đã chắc chắn rằng phải có lượng vật tư lớn còn tồn kho thì đương nhiên cần có một không gian chứa tương đối lớn. Hiện giờ, những thứ này không ở trong máy bay, cũng không ở trên mặt đất, như vậy tôi đoán chỉ có thể là ở dưới đất… Tôi còn nhớ, khi mới tới đảo Rồng Ác, Tử Thần đã từng hỏi tôi một vấn đề, cô ấy hỏi những lô cốt không có cửa, mà cửa sổ cũng cực nhỏ kia thì sao người ta có thể đi vào được?”
Lưu Tử Thần ở bên cạnh gật đầu, chuyện này chị vẫn nhớ.
“Lúc đó, tôi vẫn chưa nghĩ ra, chủ yếu là do chưa đủ kiến thức thông thường. Giờ nghĩ lại, có lẽ trên toàn bộ đảo Rồng Ác là hệ thống đường ngầm chằng chịt dưới lòng đất. Mọi người còn nhớ những trận đánh trong đường hầm mà sử sách nhắc tới không? Không chừng Bát gia đang ở dưới chân chúng ta, chăm chú lắng nghe chúng ta nói chuyện đó…” Trần Thiên Vũ hơi mỉm cười, mọi người không khỏi vui vẻ.
Không ngờ Đông Phương Nhạc lại quả quyết lắc đầu: “Suy nghĩ này quả có lý, nhưng về thao tác thì không thể thực hiện được. Có thể các anh không biết, đá san hô không thể so với khu vực đất bằng ở trong nước. Có thể các anh thấy chúng ta đang đứng trên mặt đất, nhưng thực ra không phải vậy. Nói chính xác hơn thì hẳn là chúng ta đang giẫm trên đất ướt. Bởi vì đá san hô thuộc loại sỏi, hơn nữa không cao hơn mặt nước nhiều. Bình thường nhìn trông như là một tầng đất khô ráo, nhưng bên dưới rất có khả năng là cống ngầm đầy nước biển. Xây mấy căn phòng bê tông bình thường ở dưới đất thì còn được, nhưng bảo đào thành một mạng lưới đường đi thì e là không thể làm được…”
Hóa ra là vậy! Tâm trạng của mọi người lại hạ xuống.
Trần Thiên Vũ vẫn phấn khởi như cũ, không hề tức giận. Ánh mắt của ông dường như lơ đãng nhìn ra ngoài khơi, sau đó lại từ từ chuyển về phía mỏm núi đá của đảo Thiên Diệp. Trên mảnh san hô đầy màu sắc kỳ dị này, ông chợt có một trực giác kỳ lạ: Nơi này tất nhiên phải có một năng lực hóa thứ tầm thường trở nên thần kỳ.
“Mọi người đừng ủ rũ. Tôi đoán thứ chúng ta muốn tìm không ở trên trời, không ở trên mặt đất, hơn nữa cũng không ở dưới lòng đất… như vậy rất rõ ràng, nó hẳn là ở trong nước mới đúng!”