Cái người này cũng thật là, chẳng biết quan tâm bản thân gì cả.
Nhìn anh tập trung ăn đồ ăn thừa của cô còn lại trong bát, Mặc Âu bất giác mỉm cười.
Một người mắc bệnh sạch sẽ mức độ trung bình như anh, đáng ra anh sẽ không bao giờ ăn đồ ăn thừa của người khác mới phải. Thế mà anh lại chẳng chút để ý, cứ thế mà ăn ngon lành.
Tuy là một cử chỉ đơn giản, nhưng cô lại có thể cảm nhận được tất cả tình yêu anh dành cho cô.
Chắc là vì ánh mắt của Mặc Âu quá nóng bỏng, Hàn Thiên Nhược ngẩng đầu nhìn cô, miệng vẫn còn bận nhai thức ăn.
Thấy cô nhìn anh cười, dù không hiểu nhưng vẫn cười lại với cô.
Nuốt xong miếng thức ăn trong miệng thì cũng đã hết bát cơm, đặt đũa xuống, Hàn Thiên Nhược lấy khăn lau miệng mới nhìn sang cô nhướng mày hỏi:
“Vừa nãy em cười cái gì?”
“Em đang suy xem lát nữa sẽ gội đầu cho anh bằng hương liệu gì.” Mặc Âu nói có vẻ rất chân thực.
“Em dùng dầu gội đầu gì thì anh dùng cái đó.” Thêm một kẻ rất biết trên chọc con gái nhà người ta.
“Chiều ý anh vậy.”
Mặc Âu không cảm thấy đề nghị của anh có vấn đề gì cả, ngược lại còn rất thích thú. Ít nhất thì trên người anh sẽ lưu lại mùi hương giống cô đó nha.
Ăn tối xong xuôi, tiết mục tiếp theo chính là màn chơi cờ vây giữa Mặc Âu và Âu Dương Phong. Không ngoài dự đoán của Hàn Thiên Nhược, quả nhiên người chiến thắng vẫn thuộc về cô.
Âu Dương Phong miệng cười cười tán thưởng từng đường đi nước bước đầy mưu trí của cô, nhưng mở đầu khen ngợi dài dòng thế nào thì chốt lại vẫn là câu:
“…chúng ta chơi thêm ván nữa.”
Mặc Âu vuốt mũi nhìn Hàn Thiên Nhược. Rốt cuộc cô vẫn phải nói ra lời đó hả?!
Hàn Thiên Nhược gật đầu, ý bảo cô nói đi. Anh cũng rất mong đợi.
Cô thở dài một hơi, âm còn chưa thoát ra khỏi cổ họng đã bị Âu Dương Phong cướp lời trước:
“Ài! Chút nữa thì ta quên mất. Cờ đành để hôm khác hẵng chơi. Ta muốn hỏi cháu một chuyện.”
Mặc Âu mừng còn không kịp, vội vàng đáp:
“Ông cứ nói đi ạ.”