Mặc dù Mỹ Lam muốn vào trong đám người đó để xem, nhưng Cảnh Sâm lại nhất quyết không cho bởi anh sợ trong lúc chen chút như vậy lại làm ảnh hưởng đến cái thai. Vì vậy Mỹ Lam chỉ có thể nhìn mọi người trong đám đông vui vẻ mà đi. Sau khi đã đi đủ mệt đến mức tay chân lạnh cóng dưởng như mất cảm giác Mỹ Lam mới chịu về khách sạn.
Về tới khách sạn Cảnh Sâm liền bắt Mỹ Lam cởi hết áo ấm ra và thay một bộ đồ mới, bởi nếu tuyết tan ra thấm vào người sẽ cảm lạnh. Sau đó anh lại đi vào phòng tắm cầm một chậu nước nhỏ ra đặt dưới giường.
Mỹ Lam thấy hành động của Cảnh Sâm chỉ nghĩ thầm không lẽ sẽ là rửa chân như trong phim sao. Trong lúc Mỹ Lam còn đang suy nghĩ Cảnh Sâm đã nắm lấy chân cô đặt vào chậu nước, Mỹ Lam bất chợt rên nhẹ “Ưm”
Cảnh Sâm nhíu mày hỏi:”Sao vậy! Không thoải mái sao?” Mỹ Lam lập tức lắc đầu trả lời:”Không! Dễ chịu lắm, chỉ là hơi bất ngờ thôi.”
Cảnh Sâm cười nhẹ, rồi cuối xuống rửa chân cho cô, tay anh vận động rất nhẹ nhàng làm cô dễ chịu không thôi, chân cô tê cứng từ lúc nãy giờ đã thoải mái vô cùng.
Cảnh Sâm vừa rửa chân cô vừa mắng:”Chân lạnh ngắt và tê cứng vậy rồi mới chịu về, em thiệt làm là không biết thương yêu bản thân và con tí nào.” Mỹ Lam trề môi nhưng chả nói gì.
Đến khi anh rửa chân cho Mỹ Lam xong anh lâu chân cô cho thật khô rồi đắp chăn lên người cô, căn dặn:”Không có việc gì thì đừng xuống giường. Nhưng nếu có việc gì thì cứ kêu anh!” Nói xong Cảnh Sâm cầm chậu rửa chân vào phòng tắm, rồi cũng tắm rửa cho sạch sẽ.