Tần Tiêu khẽ gật đầu, không khỏi động lòng trắc ẩn, ngồi xổm bên cạnh lão phu nhân thấp giọng nói:
– Lão bà bà, các ngươi, còn có thân nhân không?
Lão phu nhân lắc đầu nghẹn ngào:
– Không còn ai hết, song thân hài tử ta ôm trong ngực vừa mới qua đời không chỗ nương tựa. Lão bà tử thì ở góa sống nhờ trong nhà nó. Vốn là mang nó tới đầu nhập vào Tam thúc Dương Huyền Khuê Dương đại nhân ở Thần Đô. Không nghĩ tới, chúng ta vất vả đi hai ba tháng, vừa tới Trường An đã thấy cảnh tượng trước mắt… Thật sự là lão thiên gia muốn tuyệt đường của chúng ta.
– Lão bà bà, nén bi thương, đừng quá thương tâm, mọi sự tình luôn luôn biện pháp giải quyết.
Tần Tiêu nhích tới gần nó mỉm cười, nhẹ nhàng kéo tay của tiểu nữ hài tử khẽ nói:
– Tiểu muội muội nói chuyện với đại ca nhé, muội tên gì?
Tiểu nữ hài tử cũng rất nhanh trí và lễ phép, nó chui từ trong ngực lão phu nhân ra, cung kính vái chào Tần Tiêu, giọng nói thanh như chim yến:
– Muội là Dương Ngọc Hoàn từ Tứ Xuyên tới, Nhà Dương đại nhân bị cháy là Tam thúc của muội.
Tần Tiêu mỉm cười vuốt đầu nó khen:
– Thật là thông minh…Đợi đã, muội vừa nói muội tên gì?
Tiểu nữ hài tử chớp chớp đôi mắt to, ngây thơ nhìn Tần Tiêu đáp:
– Đại ca ca, tai ca không nghe rõ sao? Muội vừa mới nói, muội tên là Dương Ngọc Hoàn!
Dương Ngọc Hoàn?!
Không phải chứ?
Tần Tiêu chậm rãi đứng dậy, đôi mắt trừng lớn nhìn tiểu nữ hài tử châu tròn ngọc sáng ngọt ngào khả nhân này, trong lòng thì thào thầm nghĩ: Dương Ngọc Hoàn… Dương Huyền Khuê, tuy rằng kiến thức lịch sử của mình rất nửa vời nhưng TV cũng từng xem qua. Dương Ngọc Hoàn Dương quý phi một trong tứ đại mỹ nữ tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử từ nhỏ song thân qua đời, là sống nhờ trong nhà thúc thúc Dương Huyền Khuê lớn lên. Về sau mới cơ duyên xảo hợp quen biết con trai của Đường Huyền Tông Lý Long Cơ, Thọ Vương Lý Mạo liền bắt đầu cuộc sống giàu có.
Nữ nhân này trong lịch sử thật sự không cần phải tốn nhiều văn chương để giới thiệu.
Tần Tiêu nuốt nước miếng một cái, cảm giác cuống họng hơi khô: Tuy rằng là thế, nhưng mà Dương Ngọc Hoàn… Xuất hiện có vẻ hơi sớm. Theo lý thuyết, Lý Long Cơ đến hơn năm mươi tuổi mới gặp được nàng, khi đó nàng đang tuổi thanh xuân. Tính ra nàng đã sinh ra sớm hơn mười đến hai mười năm, xem ra lần này ta chọc phải đại họa không nhỏ, lại là bởi vì thời không dị biến khiến đại nhân vật xuất thế sớm.
Lão phu nhân thấy Tần Tiêu biến sắc thì không khỏi kinh hoảng nói:
– Công tử chớ trách, tiểu nữ hài tử không hiểu chuyện, lão bà tử thay nó bồi tội với ngài.
Lý Tiên Huệ cũng kỳ quái hỏi:
– Huynh làm sao vậy? Tần đại ca?
Tần Tiêu phục hồi tinh thần lại: Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
– Ah, không có gì. Lão bà bà, không liên quan đến Ngọc Hoàn, không sao. Đúng rồi, các ngươi hiện tại có tính toán gì hay không?
Lão phu nhân thở dài một hơi:
– Ai, có thể tính toán được gì chứ? Các đồng liêu quan phủ ngày xưa của Dương đại nhân chiếu cố, quan tài là do họ tặng cho để mấy người đã chết nhập thổ vi an. Xong xuôi những chuyện này, ta liền rời tìm một phủ đệ nào đó kiếm chút cháo cho đứa nhỏ này ăn. Chỉ sợ ta tuổi già sức yếu không ai muốn thu nhận.
Lý Tiên Huệ ở bên nghe xong một hồi, tiến đến bên cạnh Tần Tiêu nói nhỏ:
– Tần đại ca, một già một trẻ này thật đáng thương Không bằng… Chúng ta thu lưu họ đi… Dù sao cũng không có uống bao nhiêu, được không?
!