Lục Trầm nghe được tiếng động liền sửng sốt một lát, sau đó mới cao giọng hỏi: “Ai?”
“Lục Trầm thiếu gia, tiểu nhân phụng mệnh đại lão gia tới đưa dược cho ngài.”
Lục Trầm nghe xong, hai mắt liền lóe lóe.
Người thường xuyên tới đưa thuốc chưa bao giờ khách khí như vậy.
Xem ra cách của hắn có hiệu quả rồi.
Lục Trầm muốn đứng dậy, Vân Phiếm Phiếm lại ngăn hắn lại: “Cẩn thận miệng vết thương lại nứt ra.”
Hắn lắc đầu: “Sẽ không.”
Bất quá sợ nàng lo lắng, động tác của hắn vẫn rất cẩn thận, cũng không phải sợ mình đau mà là sợ sau khi miệng vết thương nứt ra, nàng lại phải bôi thuốc cho hắn.
Tuy hắn không ngại nàng làm như vậy, nhưng hôm nay nàng cũng đủ mệt mỏi rồi.
Lục Trầm không cột tóc, tóc đen dài xõa tung ở sau lưng, cùng y phục của hắn giao triền ở bên nhau. Hai bên mái là những sợi tóc mai hơi rũ xuống, cả người tựa như một bức họa. Tuy sắc mặt không tốt lắm, còn mang theo chút sắc thái của người bệnh, thế nhưng lại không hề ảnh hưởng tới vẻ đẹp của hắn.
Vân Phiếm Phiếm lo lắng nhìn hắn, liền nghe thấy hắn nói: “Cẩn Cẩn.”
“Muội đây.”
“Muội còn chưa gả cho ta mà đã quản nhiều như vậy, nếu như gả cho ta rồi…”
“Im miệng, huynh đừng nói chuyện nữa.”
Vân Phiếm Phiếm trừng mắt nhìn hắn, thân thể dịch chuyển, kéo dài khoảng cách với hắn.
Lục Trầm cười nhẹ một tiếng.
Sau đó hắn mới nói với người ngoài cửa: “Vào đi.”
Vừa dứt lời, cửa đã bị đẩy ra.
Gã sai vặt cụp mi mắt, trong tay là một cái hộp gỗ, bộ dáng cung cung kính kính.
Vân Phiếm Phiếm còn có chút buồn bực, sao hôm nay thái độ của gã lại tốt như vậy.
Gã sai vặt đặt hộp lên bàn, mở nắp, đem bát thuốc nóng hổi ở bên trong bưng ra.
“Thiếu gia, tiểu nhân để thuốc ở đây.”
Nói xong cũng không hề rời đi mà là đứng ở chỗ đó.
Môi Lục Trầm hơi câu lên, ngồi ở chỗ kia không nhanh không chậm nói: “Mang tới đây.”
Vốn dĩ hắn cũng không nghĩ tới chuyện này. Gã sai vặt là được phía trên phân phó mang thuốc tới, hắn cũng không dám chậm trễ. Chỉ có điều nghe thấy hắn bảo mình mang thuốc qua thì có chút không tình nguyện.