Tần Tử Chu nói không nên lời, không phải lão không muốn, mà có chút không thể tưởng tượng nổi ý nghĩa trong lời nói của Kế Duyên, càng sợ bản thân không đủ năng lực để làm được việc đó. Dù sao, lão vẫn mang tư duy mình là phàm nhân, nhưng có thể hiểu rõ đây chắc chắn là việc nghĩa lớn.
Kế Duyên khẽ cười.
“Con đường Giới Du Thần không phải làm một lần là xong, nhưng thực sự thần dị phi phàm, không phải người có tấm lòng nhân ái vốn có thì không thể dạy được. Tần đại phu, ngươi cho rằng trong thiên hạ này có mấy người được như ngươi?”
Hắn cũng không đợi Tần Tử Chu trả lời, liền tự nói một câu.
“Từ khi Kế mỗ tu hành đến nay cũng chỉ nhìn thấy một mình ngươi mà thôi!”
Lời này vừa nói ra, những người đứng giữa sân bao gồm cả lão Long và mấy người có đạo hạnh cao sâu kia đều theo bản năng cẩn thận nhìn lại Tần Tử Chu, không ngừng nhìn từ đầu đến chân. Có thể được Kế tiên sinh nhận xét như vậy có lẽ Tần Tử Chu này thật sự rất khó lường đấy.
Thấy đám quỷ thần phản ứng như vậy, áp lực của Tần Tử Chu càng nặng nề hơn, dường như lão cũng ý thức được sự đặc biệt của bản thân mình.
“Người, quỷ, yêu, linh, thần, tiên, phật, ma, côn trùng, loài chim, thú vật, cây cỏ, thậm chí sông núi, mạch nước, trong thiên địa vạn vật có linh, vạn vật có tình. Còn câu nói kia, Kế mỗ vẫn hy vọng Tần đại phu bước vào con đường thần tu có thể vì cứu người, vì muôn dân trăm họ, vạn vật hữu tình chúng sinh!”
Tuy lời nói rất bình thản, nhưng giống như có một cỗ cảm giác tang thương cuồn cuộn kéo đến, phảng phất như hóa thành ý cảnh thiên địa vạn vật trong lòng người nghe. Tần Tử Chu trong lòng rung động, lại hoảng sợ, vẻ mặt trở nên si ngốc.
Kế Duyên đứng lên, trịnh trọng nhìn về phía hồn phách của Tần Tử Chu, phóng xuất ý cảnh sông núi bên trong thân thể, nghịch chuyển Thiên Địa Hóa Sinh, dung hợp ý cảnh bên trong và bên ngoài.
Đây cũng là thành quả tự học sau khi gặp mặt Cừu Phong ở trong sân nhỏ của Tiểu Các, trong lúc vô tình hắn lĩnh ngộ được trạng thái “thương cảm”. Mặc dù không thể tương tự, cũng không dám tương tự cảnh giới lúc ấy nhưng vẫn thật sự vô cùng thần dị.
“Có thể làm được hay không là một chuyện; có dám làm, có nguyện ý làm hay không lại là một chuyện khác; có thể người bước trên con đường Giới Du Thần quá mức ít ỏi, ngay cả con đường này cũng chưa hẳn đã tốt, giống như người tu tiên có thể đắc đạo cũng rất ít…”
Hắn nói đến đây, đột nhiên thanh âm hùng hậu, uy nghi nhấn rõ từng chữ một.
“Tần Tử Chu, ngươi có nguyện ý tu thần vì muôn dân trăm họ trong thiên hạ không?”
Thanh âm giống như nước lũ cuồn cuộn, chấn động đám quỷ thần đạo hạnh kém cỏi xung quanh khiến thân hồn bọn họ run lên. Trong thanh âm như ẩn chứa diệu pháp, mà Tần Tử Chu là một hồn phách vừa mới chết lại giống như bừng tỉnh, nhìn về đôi mắt màu trắng xám chưa từng có một gợn sóng của Kế Duyên.
Ở bên trong đạo âm, Tần Tử Chu chỉ cảm thấy có thể nhìn thấy ánh mắt đó thật gần, có thể chứng kiến thiên địa sông núi ở trong đó…
Một lát sau, thanh khí bên trong cơ thể Tần Tử Chu hiển lộ ra ngoài, có thể nhìn ra sự chân thành tha thiết từ trong ánh mắt của tiên trưởng. Thời khắc này, những đăm chiêu lo lắng của bản thân lão so với thiên địa mênh mong thật sự buồn cười nhỏ nhặt. Đạo uẩn hiển hóa sừng sững bất động, lão chắp tay khom người hành lễ.
“Tần Tử Chu không dám nói chắc chắn sẽ đạt được như kỳ vọng của tiên trưởng, nhưng tại hạ nguyện ý đi con đường này!”
Lời vừa dứt, không nói đến trong tay áo Kế Duyên sinh ra một quân cờ, mà bản thân quỷ khí của quỷ thể Tần Tử Chu cũng như biến mất vô hình. Trong cơ thể có thanh khí lưu chuyển khiến cho cả người lộ ra sinh cơ mỏng manh, thật sự chẳng khác gì người sống.
Biến hóa này làm cho mấy tên quỷ thần trong điện kinh ngạc không thôi, đều cho rằng Kế Duyên đã bắt đầu độ pháp cho Tần Tử Chu, ngay cả lão Long cũng nghĩ như vậy. Thật ra, không ai biết trong lòng Kế Duyên cũng chấn động không nhỏ. Chỉ là hắn cảm thụ sâu hơn những người khác, mơ hồ cảm thấy chuyện này có thể do bản thân linh vận của Tần Tử Chu lập lời thề dẫn đến như vậy.
Thấy Tần Tử Chu trịnh trọng hành lễ, lúc này Kế Duyên không dám chậm trễ, cùng khom người chắp tay đáp lễ với lão.
“Tần công thật cao thượng!”
Sợ Tần Tử Chu không duy trì được trạng thái khó có được này, hắn lập tức nói với Thành Hoàng Đức Thắng phủ.
“Ta mượn tạm nơi Cực Âm của Âm Ti dùng một lát.”
Phủ Thành Hoàng đứng lên trả lời.
“Xin tiên trưởng cứ tự nhiên, nếu thuận tiện, có thể cho phép mọi người trong Âm Ti đứng ngoài quan sát được không?”
“Đây cũng không phải tà pháp nguy hiểm gì, mọi người đứng cách xa chín trượng thì không sao cả.”
…
Chuyện này là chuyện lớn của Âm Ti, nhưng cũng là chuyện tuyệt mật. Kế Duyên không nói không được tiết lộ ra ngoài, nhưng toàn bộ Âm Ti lại hết sức khẩn trương, không có ai khác ngoài chủ quan hai mươi bốn ti và một ít Âm sai. Còn những âm sai khác hoàn toàn không biết gì cả, chỉ biết có hai vị Giang Chính Thần giá lâm.
Nơi Cực Âm chính là lao ngục ở Phạt Ác Ti, vốn dĩ ác hồn được giam giữ ở đây, lúc này đã bị Âm sai mang đi nơi khác. Thậm chí, ngay cả âm mộc trong nhà tù cũng bị các đại thần ở Phạt Ác Ti thi pháp dời đi. Lúc này, nơi Cực Âm tuy vẫn dày đặc âm khí như trước, nhưng lại có thêm tầng thần quang bao phủ.
Tần Tử Chu ngồi xếp bằng ở trung tâm, ngồi bên trái là Giang Thần Bạch Tề của Xuân Huệ phủ, bên phải là Giang Thần nương nương Ứng Nhược Ly của Thông Thiên giang.
Lão Long và Kế Duyên thì một người đứng ở phía sau, một người đứng ở phía trước. Xung quanh lao ngục là Thành Hoàng Âm Ti và đại thần của hai mươi bốn ti, đương nhiên còn có Thổ Địa Công của huyện Đức Viễn.
Trong tay Văn Phán Quan cầm sách múa bút. Trên giấy hiện lên hình ảnh thần dị có vẻ ba phần sinh động bảy phần trừu tượng, lại có chút mờ mịt như lọt vào sương mù. Gã vuốt râu, thỏa mãn với tác phẩm của mình, lạc khoản bên cạnh ghi mấy chữ: Điểm hóa Giới Du Thần.
Kế Duyên đứng trang nghiêm trước mặt Tần Tử Chu, tay vẽ lên hư không, một chữ “Sắc” xuất hiện.
“Hai vị Giang Thần, làm phiền rồi!”
“Kế thúc thúc không cần khách khí!”
“Kế tiên sinh không cần đa lễ!”
Long Nữ và Bạch Giao vừa trả lời, trên tay vừa bắt đầu thi pháp. Một cỗ tinh khí thủy trạch nồng đậm sinh ra ở nơi Cực Âm, khiến cho âm khí nơi này càng dày đặc hơn.
Lão Long đứng ở phía sau cũng vung tay áo, pháp lực tuôn ra khiến cho Thủy âm tương sinh, sinh ra từng sợi Âm linh tuyền thuỷ bao quanh hồn phách của Tần Tử Chu.
Thần quang của Long Nữ và Bạch Tề cực thịnh, sau lưng hiện lên một vầng ánh sáng cầu vồng. Ánh sáng rực rỡ hiện ra khi cả hai phất tay thi pháp, vội vàng bay đi rồi dung hợp với linh tuyền. Trong mơ hồ có thể nghe thấy tiếng vạn dân cầu bái, có thể nhìn thấy hương khói lưu chuyển.
Chỉ một tia nho nhỏ không biết đã ẩn chứa trong đó bao nhiêu hương khói nguyện lực, chứ đừng nói chi là hiện tại có rất nhiều, rất nhiều tia đang chảy ra bên ngoài.
Thần quang càng ngày càng thịnh, toàn bộ lao ngục đã bị vầng sáng bao trùm, lúc này thậm chí đám quỷ thần đứng bên ngoài đều không thể thấy rõ bên trong xảy ra chuyện gì nữa. Nhưng đám quỷ thần không ai lên tiếng bàn tán, chỉ khẩn trương ra sức vận khí, mở pháp nhãn mà nhìn.
Kế Duyên cũng phải mở to pháp nhãn mới có thể nhìn thấy rõ tất cả. Linh tuyền kia nhao nhao rót vào trong hồn thể của Tần Tử Chu. Thanh khí lưu chuyển phía dưới quỷ thể dĩ nhiên đã đạt tới giới hạn của thân thể.
“Sắc lệnh, chuyển!”
Hắn đã sớm chuẩn bị Sắc lệnh âm kèm với một cỗ Huyền Hoàng Chi Khí ra khỏi miệng, tiếng vang cuồn cuộn như chuông lớn cộng hưởng với nhau.
Chữ Sắc dưới thân Tần Tử Chu sáng lên, đồng thời trong cơ thể, vô số hương khói nguyện lực và Huyền Hoàng Chi Khí hợp lại, tất cả dung hợp vào thanh khí bên trong cơ thể Tần Tử Chu.
Vốn dĩ trong thân thể sinh ra Quý Thủy, sau đó một chút Chân Dương từ trong đó sinh ra, rồi giống như Tinh Hỏa Liêu Nguyên, toàn bộ thân thể chuyển âm sang dương, từ hư hóa thực.