Quân hậu lần này thực sự tức giận.
“Đường đường là nhị phẩm chính quân, thiếu gia Đại gia, chất tử của bổn quân mà tự không biết viết, nói ra ngoài vậy mặt mũi của bổn quân để vào đâu! Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày tiến cung học viết!”
Nhìn vẻ mặt quân hậu, Thiệu Vân An ngoan ngoãn gật đầu. Trong hai vị thượng giả, người hắn sợ nhất không phải Vĩnh Minh Đế mà là quân hậu. Thiệu Vân An thầm nghĩ. “Vĩnh Minh Đế “si tình” như vậy, trong đó nhất định có khoản bị “thê quản nghiêm”. Quân hậu nổi giận thật đúng là làm cho người ta sợ hãi mà.”
Sau khi rời cung, Thiệu Vân An trước tiên đi tìm Tưởng Khang Thần. Tuy Tưởng Khang Thần là nội quan, nhưng vì thay mặt quân hậu làm việc nên phần lớn thời gian không ở trong cung. Trình bày với Tưởng Khang Thần về yêu cầu của quân hậu xong, Thiệu Vân An hồi phủ tìm cha nhỏ để an ủi tâm linh bị tổn thương của mình.
Ngày hôm sau Tưởng Khang Thần mang tấu chương tiến cung, quân hậu xem xong gật đầu liên tục. Được giải thoát khỏi gông cùm Võ gia, tìm được hướng đi mới, Tưởng Khang Thần tiến bộ thần tốc. Mấy ngày nữa chính là thời điểm lần đầu tiên khai trương nhà đấu giá Vân Long, quân hậu xem tấu chương xong thì giao quyền khai trương nhà đấu gia lại cho Tưởng Khang Thần. Tưởng Khang Thần nhận lệnh, rời khỏi hoàng cung, tới thẳng tướng quân phủ. Đối với việc đấu giá y hoàn toàn mù tịt. Vốn dĩ chuyện này sẽ giao cho An công công, quân hậu lại tạm thời thay đổi thành y, Tưởng Khang Thần muốn nhanh chóng gặp mặt Thiệu Vân An học hỏi kinh nghiệm.
Tại cơ sở thí nghiệm vùng ngoại ô kinh thành, Mộ Dung Nghi và Vương Thạch Tỉnh đang ở ngoài ruộng kiểm tra. Chưa kể, sau một thời gian làm việc chăm chỉ, Mộ Dung Nghi thật sự gầy hơn hẳn, cộng thêm làn da bị phơi rám nắng, nhìn không còn vẻ trắng trẻo mập mạp như bánh màn thầu lên men lúc trước. Màu da của Vương Thạch Tỉnh không thay đổi nhiều, nhưng vết sẹo trên mặt đã mờ tới mức nhìn không thấy. Mắt trái bình thường như mắt phải. Nếu không nói, không ai tin rằng hắn từng bị mù mắt.
Lúc này, hai người đang uống trà trong chỗ ở, nhấp ngụm trà xanh, tư vị phải nói là quá thoải mái. Lau mồ hôi trên đầu và cổ, Mộ Dung Nghi cởi vạt áo, cơ thể mập mạp toát đầy mồ hôi. Thật ra, y sợ nhất chính là ra ngoài vào thời tiết nắng nóng. Vương Thạch Tỉnh rót đầy trà cho y, nói. “Trời càng ngày càng nóng, đừng ra ruộng nữa, ta đi một mình được rồi.”
Mộ Dung Nghi lau mồ hôi, nói. “Đây là việc ta cầu hoàng thượng để làn, làm sao có thể lười biếng.”
Đang nói, một vị tôi tớ tiến vào, hành lễ xong thì nói. “Hầu gia, thế tử. Vương Thiệu chính quân phái người truyền lời, muốn hầu gia và thế tử hồi kinh tham gia hội đấu giá.”
Vương Thạch Tỉnh liếc mắt nhìn Mộ Dung Nghi một cái, đáp. “Đã biết.”
Người hầu lui ra, Mộ Dung Nghi hỏi. “Hội đấu giá là cái gì?”
Tin tức về nhà đấu giá còn chưa hoàn toàn công bố. Trước đây thân thể Mộ Dung Nghi không được tốt, tin tức không linh thông, sau khi hồi phục thì lại phát sinh một đống việc, cho nên chưa nắm rõ tin tức lắm.
Vương Thạch Tỉnh đơn giản trả lời. “Vân An kiến nghị thiên tuế mở nhà đấu giá, bán một ít đồ quý hiếm, người trả giá cao nhất sẽ có được đồ vật.”
Mộ Dung Nghi cười nói. “Thật mới lạ, quả nhiên y như cha ta nói, Vân An có rất nhiều ý tưởng. Vậy chúng ta chuẩn bị trở về thôi.”
“Được.”
Lúc hai người hồi kinh đã là chạng vạng, trực tiếp về lại phủ. Vương Thạch Tỉnh vừa bước vào không bao lâu, Thiệu Vân An bước ra. Nhìn thấy tức phụ nhà mình, vẻ mặt nghiêm túc thường ngày của Vương Thạch Tỉnh bỗng trở nên dịu dàng hơn một chút.
“Tỉnh ca, ăn cơm trước, ăn xong đi tắm.”
“Đệ ăn chưa?”
“Ăn rồi. Về phòng đi.”
“Ta đi thỉnh an gia gia đã.”
“Ừ.”
Sau khi thỉnh an trưởng bối xong, Vương Thạch Tỉnh theo Thiệu Vân An về phòng. Ở tướng quân phủ, Vương Thạch Tỉnh tự xem mình là “nữ tế” của Đại gia, không phải là nhất phẩm hầu gia, lễ nghi nào nên có với trưởng bối, hắn không chỉ chu toàn mọi mặt mà còn rất quy củ. Bởi vì tâm tính và thái độ này của hắn mà các trưởng bối Đại gia rất hài lòng, ít nhất không cảm thấy hắn không xứng với Thiệu Vân An như ban đầu.
Ăn bữa cơm do chính tay tức phụ nhà mình làm, Vương Thạch Tỉnh thỏa mãn thở một hơi hài lòng. Đã ăn quen đồ ăn của tức phụ, mấy món ăn ở ngoại ô kinh thành thật sự khó nuốt trôi.
“Mấy đứa Thanh nhi đâu?” Qua một hồi, Vương Thạch Tỉnh hỏi.
“Thanh nhi ở trong phòng đọc sách, Ni tử sang chơi với các tỷ muội, Hi nhi thì không biết.”
“Hả?” Vương Thạch Tỉnh kinh ngạc.
Thiệu Vân An nói. “Nhóc xin ta một nghìn lượng bạc, nói muốn mua người, còn mua hai người ở chỗ gia gia, không biết đang làm cái gì, ngày nào cũng không thấy, ta không hỏi, nhóc không nói, ta hỏi nhóc cũng không trả lời.”
Vương Thạch Tỉnh nhíu mày.
Thiệu Vân An có hơi lo lắng. “Chuyện Võ Giản đã kích thích nó rất nhiều, hơn nữa nó không phải đứa nhỏ bình thường. Ta thật sự lo lắng, không biết nó có bị bóng ma tâm lý hay không.”
“Ta sẽ nói chuyện với nó.”
“Cũng được.”
Vương Thạch Tỉnh không nói chuyện, há miệng ăn cơm. Đợi hắn ăn xong, Thiệu Vân An gọi người tới dọn dẹp.
Trong một tòa nhà bí ẩn tại kinh thành, Tưởng Mạt Hi mặt vô biểu tình nhìn người trên mặt đất, trên chân người nọ có hai vết nỏ tiễn, máu không ngừng phun ra. Khuôn mặt người nọ trắng bệch, đau đớn vạn phần. Trên tay Tưởng Mạt Hi là một chiếc nỏ nhỏ tinh xảo. Trước mặt nhóc, một trăm thợ thủ công run rẩy quỳ trên mặt đất. Đứng phía sau nhóc là hai vị hán tử dáng người đĩnh bạt, một người mang miếng bịt mắt màu đen, người còn lại bị cụt một tay, ánh mắt hai người nhìn Tưởng Mạt Hi đầy vẻ kinh hãi.
Nâng mắt khỏi tên nam nhân sắp chết không thể nghi ngờ, Tưởng Mạt Hi đối mặt với trăm thợ thủ công, hé môi, thốt ra những lời lãnh đạm. “Chết, hay, sống.”
“Chủ tử khai ân, chủ tử khai ân!”
Một trăm thợ thủ công quỳ rạp dưới đất dập đầu, ai cũng không ngờ hài tử nhỏ thế này nhưng lại máu lạnh đến thế. Mặc kệ người trên mặt đất đang chảy máu, Tưởng Mạt Hi móc một tờ giấy trong ngực ra, độc nhãn nam tử không dám chần chờ, vội vàng vươn tay tiếp nhận, cánh tay từng giết chết không biết bao nhiêu người Hồ bây giờ lại run rẩy dữ dội!
“Đọc.”
Độc nhãn nam tử lập tức mở tờ giấy ra đọc.
Tưởng Mạt Hi không nói chuyện bình thường được, cũng không thèm nói. Chuyện nhóc muốn nói đều viết ở trên giấy. Muốn mạng thì phải biết nghe lời, không được có tâm tư khác. Chờ độc nhãn nam tử đọc xong, Tưởng Mạt Hi nâng cầm. “Vào đi.”
“Vâng, vâng.”
Không ai trong số nhóm thợ thủ công dám chậm trễ, bọn họ sợ tới mức chân mềm nhũn, chống tay đỡ nhau đứng dậy, quay người trở lại mấy gian phòng nhỏ phía sau, nơi mà bọn họ sẽ bán mạng cả đời.
Tưởng Mạt Hi nhìn tên nam tử nằm dưới mặt đất gần như đã tắt thở. “Kéo đi.”
Độc nhãn nam tử đi tới, ở phía sau y, Tưởng Mạt Hi lại phun ra một câu. “Quản tốt, miệng.”
Thân thể độc nhãn nam tử run một chút, mím môi, kéo tên thợ thủ công (thi thể) ra ngoài. Những người thợ thủ công nhìn thấy chủ tử mới chỉ là một hài tử, vì vậy tự nhiên không thèm để trong lòng. Hiện tại, không ai dám sinh lòng phản kháng. Ngay cả vị cựu quân lính, bây giờ là thủ hạ của Tưởng Mạt Hi, vốn cũng không để Tưởng Mạt Hi vào mắt, nhưng hiện tại không dám có chút xíu khinh thường nào đối với đứa nhỏ ăn nói không nhanh nhẹn này. Chỉ cần Tưởng Mạt Hi lôi nỏ tiễn ra là bọn họ đã khiếp sợ không thôi.