“Em có thể nghĩ vậy anh cũng rất vui. Nhanh đi ăn gì đi, không phải đói rồi sao?” “Nơi này nhất định không quá coi trọng chuyện vệ sinh thực phẩm.. Em sợ anh..”
“Chắc là anh cũng có thể ăn được một ít, hai lần ở bệnh viện rồi, chắc kháng thể cũng đã đủ.”
“Nhưng mà…”
“Anh ăn ít một chút, cảm thấy không ổn thì sẽ dừng.”
Hứa Trúc Linh nghe vậy cũng chỉ gật đầu, nơi này không có nhà hàng cao cấp, quãng đường còn tận mấy tiếng đồng hồ, nếu không ăn sợ sẽ không chịu nổi.
Tình cảnh của trạm dừng cũng không quá tốt, càng đến gần nông thôn huyện thành thì càng đơn sơ, hơn nữa lại đang bên lề đường.
Bàn ghế ở đây nhìn có vẻ nhớp nháp, bên trong tiếng hò hét náo loạn, đều là khách đi đường bôn ba mệt nhọc.
Cô thấy chân mày Cố Thành Trung cau lại, rõ ràng là đang cảm thấy khó mà chịu được, thế nhưng anh lại nhẫn nhịn mà bước vào.
Anh mặt âu phục thắt cà vạt dưới chân đi đôi giày da sáng bóng, rõ ràng không có chút phù hợp nào với nơi này.
Bọn họ vừa bước vào, ánh mắt của mọi người đồng loạt nhìn qua, tựa như nhìn thấy người ngoài hành tinh vậy.
Ngay lúc này, một đứa trẻ chạy tới đạp trên giày anh…
Được lắm, giày không sáng bóng nữa rồi…
“Xin lỗi… Chú..”
Đứa trẻ áy náy nói.
“Không sao.” Ngược lại Cố Thành Trung vẫn rất ôn hòa, thân thiện nói với đứa trẻ.
“Không nên chạy loạn khắp nơi như vậy, sẽ khiến người nhà cháu lo lắng đó.”
Cố Thành Trung cười nói.
Hứa Trúc Linh giống như phát hiện ra châu lục mới, cô càng lo lắng Cố Thành Trung sẽ nổi giận mà không ngừng buông lời răn dạy đứa trẻ kia, không ngờ anh lại nhẹ nhàng nói những lời như vậy. “Cố Thành Trung, anh thích trẻ con sao?”
“Ừ.”
Cố Thành Trung đứng dậy, tìm một bàn trống ngồi xuống.
“Vậy sao anh vẫn độc thân đến tận bây giờ?”
“Vì đang chờ một đứa ngốc xuất hiện, chờ quá lâu.”
“Hừ, sao anh biết em sẽ xuất hiện chứ, lời này rõ ràng là đang gạt người. Anh nhìn con nhà người khác thử xem, dù sao anh bây giờ có con cũng còn rất sớm.”
“Sao em biết anh có con bây giờ là sớm, nói không chừng anh đã có con được mấy tuổi rồi.”
“Anh có con riêng à?”
“Chọc em thôi, mau ăn đi.”
Lần này Hứa Trúc Linh không ăn nhiều quá, sợ Cố Thành Trung ăn không nổi.
Sau khi ăn xong cô quan sát rất lâu, chắc chắn Cổ Thành Trung không có phản ứng gì mới thở phào nhẹ nhõm.
“Anh nói rồi, đã có kháng thể rồi.”
“May là không sao, nếu không em chính là tội nhân đó.”
Trải qua hai mươi phút nghỉ ngơi, bọn họ lên xe, Lúc này không có tiếng con nít khóc quấy, Hứa Trúc Linh rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.
Chờ lúc cô tỉnh lại thì đã đến trấn nhỏ.
Hứa Trúc Linh câm tấm hình loang lổ vết ố vàng đi hỏi thăm, kiến trúc nơi này rất đặc biệt hẳn sẽ có người nhận ra.
Nhà nằm ở thôn phụ cận trấn nhỏ, không có xe chỉ có thể đi bộ suốt hai mươi phút đến đó.
Cô tìm thấy một ông lão, ông lão nhận ra ngôi nhà trong hình nói người nhà đã sớm dời đi, nhà cũng đã sớm dỡ bỏ rồi.
Hiện ở trong thôn cũng không còn mấy người nữa.
Hứa Trúc Linh nghe nói vậy vô cùng thất vọng.
“Vậy nữ chủ trong nhà dọn tới đâu vậy ạ?
“Nữ chủ? Nữ chủ nhân của nhà này đã mất lâu rồi, lúc còn trẻ bị bệnh mà qua đời. Bà ấy gả đến thôn chúng ta không bao lâu thì bị bệnh, cần một số tiền lớn để chữa trị. Bà ấy cất giữ được ít tiền thì đều xài hết, sau đó chồng bà cầm những đồng tiền cuối cùng bỏ đi. Bà ấy qua đời ở bệnh viện, thi thể cũng là do bệnh viện xử lý.”
Hứa Trúc Linh nghe thế, cả người không ngừng run lên.
Mẹ cô đã mất, có phải bà đã sớm biết mình bị bệnh, muốn cứu mình nên mới đem cô đi đổi tiền?
Cuối cùng bà vẫn chết, thậm chí người nhặt xác cho cũng không có.
Hứa Trúc Linh đột nhiên một chút oán hận cũng không còn nữa.
Người chết như đèn cạn, người cũng đã chết rồi cô còn gì để oán hận nữa.
Có lẽ bà ấy cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ, về tình có thể tha thứ.
“Vậy ông biết bà ấy được an táng ở đâu không?”
“Cái này ta cũng không biết. Bệnh viện kia cũng bị phá bỏ rồi rời đi mấy năm rồi.”
Không có chút manh mối nào… Người từ mười mấy năm trước, bây giờ cũng không tìm lại được.