Miêu Nghị hung hăng uy hiếp.
Tiếu Ất Chủ cũng không quá kinh hoảng, sau khi hơi trầm ngâm một hồi bèn vuốt cằm nói:
– Được rồi, ta đáp ứng làm như không nhìn thấy, thả ta đi.
– Thật ư?
Miêu Nghị hết sức nghi ngờ, đầu hàng như vậy không khỏi quá mức nhẹ nhàng thoải mái, không phù hợp với nhận thức của hắn.
Tiếu Ất Chủ cười nói:
– Thật.
Đối phương quá bình tĩnh, không có vẻ gì là sợ hãi, Miêu Nghị bị y làm cho tâm lý phập phồng liên hồi, thế nào cũng cảm thấy người này không dễ dàng đối phó như vậy. Vạn nhất đối phương chỉ cố ý trấn an mình, sau khi thoát hiểm lập tức tố cáo thì sao?!
– Vì sao ta lại cảm thấy ngươi có mưu đồ bất chính gì đó…
Miêu Nghị hỏi.
Vậy sao? Tiếu Ất Chủ thấy buồn cười, lắc đầu nói:
– Ngươi suy nghĩ quá nhiều, thả ta đi, nếu còn dây dưa kéo dài, cẩn thận có người tới đây phát hiện.
– Ta vẫn cảm thấy không đúng, nếu thả ngươi đi ta cảm thấy không an toàn…
– Vậy ngươi muốn thế nào?
– Cái này…
Miêu đại động chủ nhất thời có vẻ cỡi hổ khó xuống, hối hận không nên chạy lung tung, thật sự là xui xẻo, lại bẻ nhằm cành mai mà điện chủ thích nhất. E rằng một động chủ nho nhỏ như mình còn kém hơn cả một cành mai trong mắt điện chủ.
Hắn dí mũi thương vào ngực đối phương suy tư một hồi, đột nhiên cười nói:
– Chúng ta có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu, có được chăng?
Tiếu Ất Chủ có vẻ hứng thú nói:
– Nguyện nghe cho kỹ, thế nào là có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu?
Miêu Nghị nhìn rừng mai nở rộ xung quanh chép miệng nói:
– Chúng ta mượn nhờ vinh quang của điện chủ, kết bái ở vườn mai này đi.
– Kết bái ư?
Tiếu Ất Chủ ngơ ngác, trong lúc nhất thời không hiểu có ý gì, thật sự là đề nghị của đối phương có vẻ hoang đường, vượt qua khỏi phạm vi liên tưởng của y.
– Chúng ta đều đã làm mã thừa, cũng cùng là tu vi Bạch Liên tam phẩm, có thể gặp nhau ở rừng mai này cũng coi như duyên phận, há có thể bỏ qua lương duyên trời ban. Sau khi chúng ta kết bái làm huynh đệ, có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu! Tuy Đông Lai động ta chỉ là một động nho nhỏ, nhưng dù sao ta cũng là chủ nhân một động, dưới quyền có mười vạn tín đồ, rượu ngon giai nhân tất nhiên không thiếu. Chỉ cần Tiếu huynh rảnh rỗi hãy tới Đông Lai động ta hưởng thụ một phen, nhất định sẽ không bạc đãi, có được chăng?
Miêu đại động chủ đưa ra một đống cám dỗ không nhỏ, cũng không biết có thể thực hiện được mấy phần, tóm lại là muốn trấn an người ta trước đã.
– Kết bái làm huynh đệ ư…
Tiếu Ất Chủ trợn mắt há mồm, tựa hồ có vẻ sững sờ.
– Chớ do dự.
Miêu Nghị không nói hai lời, lập tức móc hai miếng ngọc điệp ra, nhét một miếng vào tay đối phương, dùng Nghịch Lân thương ép buộc đối phương:
– Phiền Tiếu huynh viết thiệp kết bái, hai ta trao đổi cho nhau.
Tiếu Ất Chủ lại không biết nói gì, nhìn Miêu Nghị giống như nhìn quái vật.
Y đã hiểu ý đồ Miêu Nghị, muốn kết bái làm huynh đệ với mình là giả, muốn cho mình viết thiệp kết bái này là thật. Một khi thả mình ra, nếu mình dám tố cáo, nhất định đối phương sẽ lấy thiệp ra, nói là huynh đệ kết nghĩa với mình.
Kẻ có thể bán đứng huynh đệ kết nghĩa của mình, nhân phẩm có vấn đề không nhỏ, sau này đừng mơ có thể sống tiếp ở Trấn Ất điện.
Đây là muốn lấy thiệp kết bái uy hiếp mình! Có kết bái như vậy sao?
Mũi Nghịch Lân thương lại khẽ đâm về phía trước, giọng Miêu Nghị lộ vẻ uy hiếp rõ ràng:
– Viết mau, chớ dài dòng dây dưa nữa!
– Ta…
Tiếu Ất Chủ muốn nói gì đó, bất quá sau đó lại không biết nghĩ tới điều gì, cười lắc đầu một cái, lại thi pháp viết thiệp kết bái vào trong ngọc điệp.
Miêu Nghị xem qua, hài lòng gật đầu một cái, thu vào trong nhẫn trữ vật, bản thân hắn cũng phỏng theo đó viết phần mình, đóng pháp ấn giao cho Tiếu Ất Chủ. Sau đó vui vẻ chắp tay nói:
– Tuổi ngươi lớn hơn ta nhiều, tiểu đệ xin gọi một tiếng Đại ca, Tiếu Đại ca!
Tiếu Ất Chủ dở khóc dở cười chắp tay nói:
– Hiền đệ!