Thái độ của Hi Hoa như vậy, Tịnh Hề cho rằng chàng ta đang nạt nộ mình. Thuở đời có ai như vậy không chứ? Còn bắt người ta phải đi theo mình?
Đừng hòng nàng đồng ý.
Không đi chính là không đi.
Vẻ mặt ôn nhu của Hi Hoa sắp sửa xuất hiện dấu vết rạn nứt. Khoé môi giật giật liên hồi, gắng gượng nuốt cục tức vào bụng. Chàng chỉ đành cúi đầu ôm chặt ma vào lòng. Xúc cảm hoang mang sợ hãi trong lòng dần dà tiêu tan…
Không nỡ tổn thương nàng, không nỡ tỏ thái độ với nàng…Chàng chỉ đành dùng cách này xoa dịu bản thân…
Chỉ khi ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào ngất ngây này, bao muộn phiền cũng lặn mất.
Tịnh Hề bị doạ cho hết hồn, Hi Hoa ép sát thân hình cao lớn của mình với thân nàng, bắt nàng núp trong lồng ngực chàng tựa chú chim hoàng yến nhỏ. Không thể né tránh được, chiếc eo sớm bị khoá chặt. Hai chân thon dài bị tách ra, quặp bên vòng hông của người đàn ông. Rất nhanh, Tịnh Hề liền cảm thụ được…nàng hận không thể gặm chết thằng cha nội này.
Cmn! Bảo bảo là ma đoá! Thế mà…mà… chàng ta còn lên cơn động kinh được.
Quá điên rồ! Ta nên chạy khỏi đây.
Âm thầm nhắc nhở mình là như vậy, Tịnh Hề đờ đẫn đưa tay chống chống trên ngực chàng. Cái mông khẽ lui về phía sau một tí xíu, tránh ma sát với vật nam tính nóng hổi dưới đó. Hi Hoa cũng không có ép sát thêm nữa, chỉ tuỳ tiện dùng cằm cọ cọ bên đỉnh đầu tiểu ma nữ. Một tay ôm eo, một tay vuốt tóc Tịnh Hề…Đây quả là một quá trình hưởng thụ tuyệt vời…Lặng im hồi lâu, trong không khí ngượng ngùng, chẳng ai dám mở miệng bắt chuyện trước. Cuối cùng, vẫn là chàng ta chủ động lên tiếng: “Xuống kinh cùng ta nhé?”
Tịnh Hề:”…” Chưa xong à?
Tưởng vừa tái phát bệnh thì chàng ta bình thường rồi chứ?
“Không. Ta không đi đâu.”
…
Bất lực.
Thật quá ư bất lực!
Nhưng lại không biết nàm xao…
“Nếu ngươi nói thêm câu nữa, ta sẽ dời khỏi ngươi đó.” Không chịu nổi sự lải nhải liên hồi của tên đàn ông trước mắt, Tịnh Hề đành đánh đòn phủ đầu. Nàng vừa dứt lời, người đó đã vội vàng im lặng. Chỉ là lực đạo trên eo càng tăng mạnh thêm, như thể không thể một phát bẻ gãy eo nàng vậy. Hơi thở phảng phất hương thảo dược của nam nhân cũng trầm hẳn đi. Tịnh Hề bỗng hối hận khi mình nói mà không biết suy nghĩ. Nàng có cảm tưởng chàng ta sẽ vung tay bóp chết mình vậy…
Hi Hoa hít vào, thở ra, từng hơi từng hơi một. Há mồm cắn mạnh vào chiếc cổ non mềm của nàng, mạnh mẽ đến mức Tịnh Hề phải kinh hô kêu đau. Nàng nghe thấy bên tai mình có tiếng thầm thì: “Không được, không được đi…”
Không được, bé con đừng mà.
Đừng khiến chàng nổi điên.
Đừng đánh thức con quỷ trong người ta.
Xin nàng đó.
____________________________________
**Tôi nói trước đó rồi, vị diện này anh nhà chỉ hiền hơn vị diện trước xíu thôi. Chứ đòi ảnh bình thường thì…không có chuyện đó đâu ???.
Chúc các bạn đã thi và chưa thi cố gắng thi tốt. Còn những ai đã thi xong rồi thì…tôi chịu thôi** :)))).