Tam tông thống nhất rồi!
Tam tông thống nhất rồi!
Sau khi Thành Côn tự kết liễu, rất nhiều người bên trong đại điện đều lên tiếng.
Đặc biệt là người của tam tông đều vô cùng cảm khái, từ khi Đại Sở Huyền Tông phân chia đến giờ cũng đã vài nghìn năm, tam tông chinh chiến không ngừng nghỉ, biết bao anh kiệt chết trong chiến tranh, vùng đất này lại chôn vùi không biết bao nhiêu anh hùng.
Hiện giờ, tam tông trải qua hàng nghìn năm mới lại thống nhất khiến người ta vẫn cảm thấy khó tin.
Nhưng không biết vì sao khi nhìn thấy thiên địa nhuốm máu phía Diệp Thành sau khi dành được chiến thắng lại không mấy vui mừng.
Vì sau khi trải qua chiến tranh thì không một ai là bên chiến thắng thực thụ.
Lúc này, trong đại điện, bên ngoài đại điện, thậm chí là cả thiên địa đều chìm vào bầu không khí yên ắng.
“Tiếp sao đó thì sao?”, Chung Giang là người đầu tiên tỉnh táo lại, ông ta hít vào một hơi thật sâu nhìn sang Diệp Thành: “Tiến quân tới Bắc Sở sao?”
Không chỉ mình ông ta mà các vị lão bối bên trong đại điện cho dù là phía Hằng Nhạc, Viêm Hoàng, Thanh Vân hay lão tổ của các thế gia thì ánh mắt đều nhìn vào Diệp Thành.
“Mặc dù tam tông đã thống nhất nhưng Nam Sở vẫn chưa thống nhất”, Diệp Thành chậm rãi lên tiếng, “trận chiến này phải đánh tới cuối cùng”.
“Ngươi cứ nói ra cách của mình làm thế nào đi?”, Cổ Tam Thông vặn cổ.
“Thuận thì sống, phản thì chết”, Diệp Thành lên tiếng nói ra sáu từ rất đơn giản.
Những người bên trong đại điện lần lượt cau mày, ánh mắt nhìn Diệp Thành chợt mang theo ý tứ sâu xa.
Có lẽ sau khi trải qua quá nhiều lần chiến tranh khiến những thanh niên vốn dĩ nên hăm hở thì dần trở nên lãnh đạm, chính sách của hắn tàn khốc, dùng thủ đoạn tàn khốc để thống nhất Nam Sở, dùng chiến tranh máu lạnh để kết thúc sự hỗn loạn của Nam Sở.
Mặc dù làm như vậy không nhân đạo nhưng lại không ai dám trái lại.