Lý Sơn đã bát đầu suy nghĩ lung tung.
“Ông chủ Lý, bây giờ ông vẫn định ra mặt cho nhà họ Lục sao?”
Trương Quỳnh cười híp mắt nhìn Lý Sơn hỏi.
Lý Sơn lau mồ hôi lạnh trên trán, vội vàng lắc đầu: “Ông chủ Trương, ông hiểu nhầm rồi. Tôi dẫn người đến đây không phải để giúp nhà họ Lục. Tôi nghe nói ông muốn đối phó với nhà họ Lục nên tới giúp đỡ thôi”.
“Ồ? Thật sao?”
Trương Quỳnh nheo mắt hỏi, sâu trong đôi mắt lóe lên sát khí.
“Thật! Chắc chăn là thật rồi!”
Lý Sơn vội vàng đáp và nói với vẻ thấp thỏm lo âu: “Chỉ là tôi không ngờ bên cạnh ông chủ Trương còn có cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong.
Nếu biết trước thì tôi đã không tới”.
“Ông chủ Trương, nếu ông có thể dễ dàng tiêu diệt nhà họ Lục, vậy nhà họ Lý không nhúng tay vào nữa, tôi dẫn người đi ngay đây”.
Lý Sơn vừa nói dứt lời đã chuẩn bị rời đi.
“Đứng lại!”
Trương Quỳnh phần nộ quát: “Ông thật sự xem tôi là thăng ngu dễ lừa gạt sao?”
“Bịch!”
Lý Sơn sợ đến mức quỳ xuống nói: “Ông chủ Trương, tôi làm sao dám lừa ông chứ? Sau này, nhà họ Lý sẽ là tay sai của nhà họ Trương, sẽ xem ông chủ Trương là người đứng đầu Ninh Châu!”
Ninh Châu chưa bao giờ xuất hiện cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong, cho dù mạnh nhất cũng chỉ là Vương Cảnh hậu kỳ.
Nhưng bây giờ nhà họ Trương xuất hiện tới hai cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong chứng tỏ phía sau có thể có gia tộc hàng đầu nâng đỡ.
Nhà họ Lục có khả năng tồn tại một cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong đã làm nhà họ Lý thấy tuyệt vọng, thậm chí phải dẫn cao thủ trong gia tộc tới định lấy lòng.