Trương Quỳnh rất tức giận, đôi mắt chim ưng nhìn về phía Lục Nguyên Thông lóe ra sát ý mãnh liệt như có thể giết người.
Lục Nguyên Thông không hề sợ hãi, nhìn thẳng vào mắt Trương Quỳnh với ánh mắt vô dùng kiên định, cũng truyền đạt một tin tức cho lão ta, chỉ cần nhà họ Trương dám ra tay, nhà họ Lục cũng dám liều mạng đánh một trận.
Lúc này, không chỉ người nhà họ Lục, người nhà họ Trương cũng cảm giác được áp lực rất lớn.
Mặc dù giữa hai gia tộc lớn có chênh lệch nhưng không tính là lớn, một khi hai bên thật sự muốn quyết chiến, chắc chắn sẽ là tai họa đối với bất kỳ bên nào.
“Trương Quỳnh, ông đừng mơ dọa được tôi.
Người nhà họ Lục tôi không sợ chiến đấu. Nhưng tốt nhất ông nên suy nghĩ cho kỹ, một khi quyết định chiến đấu thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng đấy!”
Lục Nguyên Thông hờ hững nói với ánh mắt khiêu khích, hình như rất muốn nhà họ Trương chủ động tuyên chiến.
“Lục Nguyên Thông, có phải ông cho răng tôi không dám động vào nhà họ Lục không? Bởi vì một khi động vào nhà họ Lục, sau này chúng tôi sẽ không còn thực lực tranh đoạt quyên khống chế Ninh Gâu với nhà họ Lý nữa?”
Trương Quỳnh đột nhiên hỏi.
Lục Nguyên Thông hơi kinh ngạc, không ngờ Trương Quỳnh tự mình nói ra điều này.
“Lẽ nào, ông chủ Trương thật sự dám khai chiến với nhà họ Lục tôi?”
Lục Nguyên Thông nhìn Trương Quỳnh hỏi với vẻ khiêu khích.
Trương Quỳnh khẽ nhếch môi xem thường, lạnh lùng nói: “Ở trước mặt nhà họ Trương tôi, nhà họ Lục hay nhà họ Lý đều chẳng có gì khác nhau”.
Lục Nguyên Thông thấy Trương Quỳnh ngạo nghễ như vậy, không hiểu sao chợt có dự cảm xấu.
“Ra đây!”
Trương Quỳnh vừa dứt lời, hai người đàn ông trông vạm vỡ từ đám đông phía sau chậm rãi bước tới, đứng ở hai bên của lão ta.
Lục Nguyên Thông cũng là cao thủ Vương Cảnh trung kỳ nhưng lúc này lại có thể cảm giác được rõ ràng hai khí thế đáng sợ từ trên thân hai người đàn ông bên cạnh Trương Quỳnh phát ra.
Hai người đàn ông vạm vỡ giơ chân phải lên và giãm mạnh xuống.