Hai người nháy mắt giao phong đấu chiêu, người xem ca thán, đều thầm khen không uổng là đệ nhất được Thiên Đế ngự phong.
Không ai trách Chiến Như Ý bất lực được, ít nhất nàng biết rõ Ngưu Hữu Đức mạnh mẽ còn dám chính diện đối chiến, lòng can đảm rất đáng khen. Mới rồi Chiến Như Ý thể hiện ra thực lực thì mọi người cũng đã thấy, chẳng qua Ngưu Hữu Đức hơn một bậc.
Lúc này mọi người mới phát hiện Ngưu Hữu Đức không chỉ hung mãnh dũng cảm, phản ứng trong nháy mắt đó chứng tỏ hắn cực kỳ thiện chiến.
Mười mấy vạn đại quân xung phong thấy thượng tướng tiên phong bị Miêu Nghị một kích đánh bay thì sợ đứng tim. Chiến Như Ý có tu vi Kim Liên cửu phẩm nhưng không ngăn được một kích của Ngưu Hữu Đức, đùa sao!
Thật ra qua đợt khiêu chiến này không phải lần đầu tiên Miêu Nghị đánh bại tu sĩ Kim Liên cửu phẩm, chẳng qua lúc trước mọi người không nhìn thấy.
Vì không thấy nên tình huống đột ngột làm đám người từ phía sau lao tới không chuẩn bị tâm lý, nên mới luống cuống. Kim Liên cửu phẩm còn không ngăn được một chiêu, người ta còn có thứ chuyên môn thu pháp bảo thì đánh làm khỉ gì nữa?
Thấy Chiến Như Ý bị chấn bay ngược đến có người nhanh tay nhanh mắt giơ tay đón lấy nàng, đầu óc phản ứng nhanh bỏ chạy ngay, còn tìm lý do vừa không có tội vừa có công rống to:
– Bảo vệ Chiến đại thống lĩnh!
Gã la bảo vệ, những người khác vội vàng chạy theo gã ‘bảo vệ’.
Làm vậy khiến đại đội hỗn loạn, hơn ba ngàn kỵ sĩ chủ lực đi đầu đã co giò chạy, đám người ở phía sau gặp họa. Miêu Nghị điều khiển Hắc Thán xông lên chui vào đám người, thương ra như rồng mở một đường máu, giết quỷ khóc sói tru.
Đằng Phi xem cuộc chiến thấy tình thế đó nhanh chóng móc tinh linh ra, không biết đang liên lạc với ai.
Hơn mười vạn người cùng xông pha chớp mắt chạy tứ tán, Miêu Nghị một đường giết tới không đã ghiền tiếp tục lao vào đại quân tập hợp ở phía sau.
Những người ở đằng sau không dám xung phong nên càng không có đấu chí, không ai chơi với Miêu Nghị, chạy tan tác hết.
Miêu Nghị giết ra khỏi đại quân tiếp tục lao hướng trời sao mênh mông, lần này hắn không quay đầu lại nữa.
Người dẫn đầu trong bốn nhóm người ở trên trời luôn khoanh tay đứng nhìn đột nhiên thi pháp hét to:
– Ngưu Hữu Đức, sao không kết minh cùng chúng ta dự thi sát hạch?
Miêu Nghị không biết ai đang nói chuyện sau lưng mình, lớn tiếng đáp lại:
– Chuột nhắt các ngươi khiến Ngưu mỗ cảm thấy xấu hổ! Thưởng cho các ngươi thứ ta không nhặt, ai nhặt được thì thuộc về người đó!
Miêu Nghị nói xong đưa lưng hướng mọi người chợt ấn ngực, miệng ho ra máu, máu từ miệng mũi chảy ra nhưng hắn cố chống không để người lảo đảo, chỉ giục Hắc Thán tăng tốc độ chạy đi.
Người la lên kết minh cạn lời:
– …
Cao Quan nhìn Miêu Nghị đã đi xa, liếc qua Đằng Phi, lạnh lùng nói:
– Muốn chiêu lãm cũng phải hỏi xem thượng ti của người ta có chịu thả người không.
Đằng Phi không phủ nhận vừa rồi lời kết minh là gã đứng phía sau xúi giục, cũng không phủ nhận ý định chiêu lãm Miêu Nghị.
Đằng Phi nhìn theo hướng Miêu Nghị biến mất, mắt sáng rực vuốt râu khen rằng:
– Thật là hổ tướng! Giết ba lần vào ba lần ra trong trăm vạn đại quân, thế kiêu dũng đến thế là cùng. Nếu cho thời gian thì sẽ là tuyệt thế hãn tướng. Đáng tiếc, đáng tiếc! Thiên Nguyên khiến lương tướng phủ bụi!
Cao Quan lặng im, ánh mắt âm trầm nhìn đăm đăm trời sao xa thẳm.
– Nguy rồi, sắp xảy ra chuyện!
Đằng Phi trầm giọng nói:
– Ta đã thấy lạ sao tên này rộng rãi không nhặt đồ đi, còn nói ai nhặt được thì thuộc về người đó, thì ra để lại hậu chiêu cố ý gây sự.
Cao Quan lấy lại tinh thần ngoái đầu nhìn theo ánh mắt của Đằng Phi, nhìn Miêu Nghị xung phong mấy phen để lại một, hai ngàn cái xác trong trời sao chưa mang đi.
Cao Quan lên tiếng:
– Người chưa tán đi đã chết nhiều người như vậy, tiếp tục làm thì ta và ngươi không cách nào ăn nói với Thiên Hậu, hãy sai người dọn sạch các xác chết, sung vào công quỹ đi.
Mãi khi Miêu Nghị biến mất hút sâu trong trời sao Hạ Hầu Long Thành mới la lên:
– Tưởng chúng ta sợ ngươi sao?
Hạ Hầu Long Thành nghênh ngang phất tay nói:
– Mọi người đến sát hạch không phải để liều mạng với hắn, nếu chúng ta đồng lòng đoàn kết lại thì Ngưu Hữu Đức làm gì còn mạng, mọi người thấy có đúng không?
Có vài tiếng thưa thớt đáp lại:
– Đúng vậy!