“Anh là ai, sao anh dám đánh tôi hả, như thế là phạm pháp đấy…”
Chu Phong Huy tức giận nói, nhưng khi nhìn thấy khí thế trên người Phó Thanh Viên thì giọng nói nhỏ dần.
“Cứu tôi!”
Nhật Kinh Lê Sa bước xuống giường, cô ta căng thẳng nắm lấy góc áo của Phó Thanh Viên, khổ sở nhìn cậu ta.
“Trói lại rồi dân đi.”
Phó Thanh Viên thấy cô ta có vấn đề, quần áo lộn xộn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Đôi mắt cô ta mơ màng nhìn cậu ta, long lanh như có nước.
Cậu ta chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy, đầu óc ngu ngơ.
Mình…mình có thể giúp gì được chứ?
“Tôi…tôi phải làm sao?”
“Tôi…tôi bị bỏ thuốc, rất là khó chịu, giúp tôi, giúp tôi với…”
Cô chớp đôi mắt mê người, nói.
Phó Thanh Viên nghe vậy thì trái tim run rẩy, phản ứng đầu tiên là cố gắng đẩy Nhật Kinh Lê Sa ra, sau đó cậu ta quay lưng, nghiêm túc nói: ‘Cô Nhật Kinh, tôi không phải là người như vậy, tôi sẽ không làm chuyện này đâu, cô đừng ép tôi!”
“Cô, cô mà còn như vậy là tôi mặc kệ cô luôn đấy. Hoặc là tôi có thể gọi ai đó vào cho cô, để cô bớt khó chịu.”
Trong lòng của cậu ta chỉ có một mình Diệu Miêu, cho dù người phụ nữ trước mắt quyến rũ gợi cảm cách mấy, cậu ta cũng sẽ không rung động.
Nhật Kinh Lê Sa nghe nói như thế, không khỏi cảm thấy ngây ngốc.
Rốt cuộc là cậu ta đang suy nghĩ cái gì vậy?
“Giúp tôi, anh giúp tôi xả bồn nước lạnh với, tôi muốn ngâm mình trong đó một lát, anh đang nghĩ cái quái gì thế.
Anh muốn nhưng tôi không muốn đâu!