Ngay sau đó phần sét ra khỏi vùng đan hải nằm trong lòng bàn tay hắn.
Roẹt!
Roẹt!
Sét trong tay, Diệp Thành có thể nghe ra rõ ràng âm thanh nó phát ra, từng đường lôi điện xuất hiện giữa các khẽ ngón tay khiến hắn cảm nhận được rõ ràng sức mạnh khủng khiếp mà phần lôi điện này chứa đựng.
Sét vốn dĩ là loại bá đạo nhất trong nhiều thuộc tính, người cùng cảnh giới có sự trợ chiến của sét thì khả năng tấn công nhất định rất mạnh mẽ.
Nghĩ rồi, Diệp Thành lấy một hòn đá rắn chắc bên bể Ngọc Linh Trì, sau đó để nó lơ lửng trong lòng bàn tay rồi đẩy vào phần sét kia.
Roẹt! Ngay sau đó, hòn đá kia lập tức bị đường lôi điện đánh tan nát.
“Hay lắm”, Diệp Thành xoay xoay tay, lôi mặc dù nguy hiểm nhưng hắn có thể cảm nhận được một cảm giác thân thiết với phần lôi điện trên bàn tay mình.
“Đều do trời đất sinh ra, mày và tiên hoả có lẽ là một sự tồn tại cùng tầng bậc”.
“Sao mình lại cảm thấy như mình nhặt được bảo bối thế nhỉ?”
“Tiên hoả, thiên lôi, hi hi hi”.
Diệp Thành với tâm trạng hồ hởi, hắn lật tay thu lại thiên lôi sau đó vươn vai, sức mạnh khủng khiếp trong có thể khiến hắn hưng phấn, hắn có tự tin có thể đối kháng trực diện với tu sĩ ở cảnh giới Chân Dương.
Diệp Thành đứng dậy, nhảy ra khỏi Ngọc Linh Trì sau đó đi về bên ngoài.
Thế nhưng ngay sau đó hắn lại vội vàng chạy tốc lực quay lại.
“Tỉnh rồi à?”, cơn gió mát thổi tới, Sở Linh nhẹ nhàng đi tới.
“Tỉnh…tỉnh rồi ạ”, Diệp Thành cười còn khó coi hơn là khóc, bị Sở Linh nhìn như vậy hắn thật sự có cảm giác không được tự nhiên.
“Cảm giác bị sét đánh thế nào?”, Sở Linh ngồi trên phiến ghế đá bên cạnh, nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt hứng thú nhưng cũng chỉ nhìn một cái thôi đã phải thu ánh mắt lại rồi.
“Không…không ra làm sao”, nói tới thiên kiếp, Diệp Thành liền rùng mình: “Suýt chút nữa thì nó khiến con chết dập rồi”.
Nói cũng phải, thiên kiếp mạnh như vậy, từ xưa đến nay chỉ có những bậc tiền bối với khả năng kinh người mới kéo theo thiên kiếp. Một tên tu sĩ ở cảnh giới Ngưng Khí như hắn mới chỉ đột phá lên cảnh giới Nhân Nguyên mà đã bị sét đánh rồi, hắn tin rằng ông trời muốn diệt hắn.
“Ngươi bớt chê đi”, Sở Linh nói bằng giọng chẳng mấy dễ chịu: “Không biết có bao nhiêu người muốn nhờ thiên kiếp để tôi luyện cơ thể, có những người hết kiếp cũng chẳng thể gặp thiên kiếp một lần, so với bọn họ thì ngươi thấy ngươi có hạnh phúc hơn không?”
“Cũng đúng”, Diệp Thành gãi gãi đầu.
Quả thực, sau khi trải qua thiên kiếp hắn cũng có thêm được gặt hái. Cơ thể rắn rỏi hơn, linh hồn cũng nhờ thiên kiếp mà được gột rửa, mặc dù có đau đớn nhưng lại thu được rất nhiều.
“Này, cầm lấy nó”, phía này Sở Linh lấy ra hai cái vòng phát sáng ở trong túi đựng đồ.
Diệp Thành vừa nhìn thấy vòng đã nghĩ ngay tới Nguyệt Tinh Thất Tinh Hoàn.
Hắn suýt thì quên, khi độ kiếp, Nguyệt Tinh Thất Tinh Hoàn bị sét đánh bay đi, lần này Sở Huyên lại chuẩn bị cho hắn cái vòng khác cho xem.
“Nhanh lên”, Sở Linh tròn mắt nhìn Diệp Thành: “Tỷ ta nói rồi, trong lúc tỷ ấy không có ở đây thì ta tu hành với ngươi, dám không nghe lời cẩn thận ta cho ngươi một trận đấy”.
Trong chốc lát, Diệp Thành chỉ cảm thấy hai vai nặng trĩu, sức mạnh toàn thân cũng bị đè nén, trên lưng hắn như đang vác theo tảng đá cả nghìn cân.
“Đêm nay ngủ cho ngon, ngày mai tỉnh dậy ta đưa ngươi đi tu luyện ma đạo”, Sở Linh thản nhiên nói.
Tu luyện ma đạo? Lại nữa sao?
