Nghe vậy, mặt Sở Vân Hách lạnh băng, đặt Đoàn Cẩm Sơ xuống, sửa giọng gọi lại, tâm tình cũng hòa hoãn hơn: “Tiểu Sơ Tử! Tiểu Sơ Tử!”
Trên cổ rất đau, mơ hồ nghe được có người đang gọi, Đoàn Cẩm Sơ từ từ mở mắt, bóng tối tản đi, ánh mắt mờ mịt. Khuôn mặt Sở Vân Hách giọi vào trong mắt, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, hắn đã mừng như điên ôm chặt nàng, thì thào nói: “Sơ Nhi! Sơ Nhi nàng đã tỉnh! Làm ta sợ muốn chết! Thật sự là làm ta sợ muốn chết!”
“Vân Hách! Ta. . . .!”
Đột nhiên Sở Vân Hách lại nhẹ nhàng buông tay, đặt Đoàn Cẩm Sơ nằm xuống lần nữa, đồng thời ngồi thẳng người dậy, trừng mắt nhìn nàng, nói: “Tiểu Sơ Tử! Trên người ngươi có nơi nào đau không? Có chỗ nào không thoải mái không?”
“Bát đệ!”
“Bát đệ!”
Một đám người lục tục đuổi theo đến, toàn bộ chen chúc ngoài xe lo lắng nhìn vào. Sở Vân Ly đứng đầu tiên, nhìn rõ ràng, thấy Đoàn Cẩm Sơ mở mắt ra, âm thầm thở hắt một hơi, sau đó hỏi: “Tiểu Sơ Tử! Ngươi bị sao vậy?”
“Ta! Ở cổ ta đau!” khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoàn Cẩm Sơ nhăn nhó, lấy tay xoa xoa phía cổ bên phải.
“Tiểu Sơ Tử! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đan Đan nói ngươi chết rồi! Thật là dọa chết người!” Sở Vân Lan hỏi một câu, lại đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt tìm kiếm cuối cùng hướng tới Sở Lạc Dĩnh, không khỏi tức giận nói: “Đan Đan! Muội báo vớ vẩn cái gì thế? Tiểu Sơ Tử có chết đâu?”
“Ặc! Không có chết?” Sở Lạc Dĩnh ngẩn người, tiếp theo mừng rỡ chui vào, vui sướng cười nói: “Ta thấy mắt hắn nhắm nghiền, cũng không nhúc nhích, còn tưởng rằng hắn đã chết!”
“Cái nha đầu này! Báo láo quân tình! Thật là!” Sở Vân Trạch liếc mắt nhìn Sở Lạc Dĩnh, vừa giận vừa buồn cười nói.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Lạc Dĩnh đỏ bừng, cúi đầu nhận lỗi: “Muội! Sau này muội nhìn rõ ràng mới báo!”
Tĩnh Vương phi chen lời vào: “Tiểu Sơ Tử! Cổ ngươi sao lại đau? Ngươi đi đâu vậy hả? Thật lâu không thấy ngươi quay lại! Còn máu trên người Nhiếp Phong này là ở đâu ra? Tại sao là Nhiếp Phong đưa ngươi ra cửa?” Chuyện xảy ra ở Tĩnh Vương phủ, lại xảy ra ở trên người bằng hữu Sở Vân Hách, thế nào nàng cũng phải hỏi tới nơi.
Nghe vậy, thần sắc Sở Vân Ly chợt căng thẳng, lại đóng chặt đôi môi, không nói lời nào.
Tĩnh Vương phi vừa hỏi xong, đương nhiên mọi người đều hiếu kỳ dựng lỗ tai lên. Đoàn Cẩm Sơ ôm cổ muốn ngồi dậy, mặt Sở Vân Hách không chút thay đổi vòng tay đỡ nàng lên, nói: “Nói rõ ràng! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu có người hại ngươi, ngay tại Tĩnh Vương phủ xảy ra chuyện, nhị ca chắc chắn làm chủ cho ngươi!”
Đoàn Cẩm Sơ ngước mắt liếc hắn một cái, hơi mím môi nhìn về phía mọi người: “Ta! Ta cũng không biết nữa! Ta nhớ rằng ta đi đến hòn giả sơn, ngồi xổm xuống đất ngắm mặt hồ! Sau đó có tiếng gì vang lên sau lưng! Ta vừa quay đầu lại! Dường như thấy được một nữ nhân áo hồng! Sau đó cảm thấy cổ nhói đau! Rồi cái gì cũng không biết, tỉnh lại đang ở trên xe ngựa rồi!”
“Nhiếp Phong! Ngươi nói đi!” Sở Vân Hách liếc sang Nhiếp Phong, lạnh lùng mở miệng.
“Dạ! Chủ tử!” Nhiếp Phong gật đầu một cái, cất cao giọng nói: “A Hổ chạy loạn một trận, Cửu công chúa đuổi không kịp, nô tài liền đuổi theo a Hổ! Ai ngờ! A Hổ chạy chạy, lại chạy tới góc nhỏ vắng vẻ nhất ở Tĩnh Vương phủ, hơn nữa còn vọt đầu vào phòng chứa củi! Nô tài chạy theo vào, lại thấy Tiểu Sơ Tử nằm trên mặt đất, một ả nha hoàn của Tĩnh Vương phủ đang muốn bóp chết hắn! Tình thế cấp bách, nô tài vội cứu Tiểu Sơ Tử! Không ngờ nha hoàn kia lại biết võ công, đánh nhau với nô tài! Võ công nàng không bằng nô tài, lại túm Tiểu Sơ Tử lên làm bia đỡ đạn, ai ngờ bị a Hổ cắn cái mông, nô tài lỡ tay một kiếm giết nàng, giờ nha hoàn kia đang nằm trong phòng củi!”
“Cái gì?”
Mọi người cả kinh, sau đó cùng nhìn về phía Sở Vân Ly, mặt Tĩnh Vương phi càng trắng bệt, bối rối xiết chặt khăn trong tay.
Sở Vân Ly xanh mét cả mặt, tức giận nói: “Chuyện này là thật sao? Lại có nha hoàn độc ác như thế! Bát đệ! Nhị ca nhất định tra rõ ràng, cho Bát đệ một câu trả lời thỏa đáng!”
“Nhị ca! Tiểu Sơ Tử là người bên cạnh phụ hoàng! Phụ hoàng ban hắn cho ta ba ngày! Ta lại không bảo vệ hắn tốt. . . .!” thần sắc Sở Vân Hách vẫn lạnh nhạt như cũ, bên môi lại nâng lên một nụ cười lạnh: “Người Nhị ca nên giao đãi, phải là phụ hoàng!”
“Biểu đệ!” tiếng Tĩnh Vương phi rung rẩy, giọng khẩn khoản nói: “Giờ chúng ta sẽ đi phòng chứa củi tra nha hoàn kia! Còn chuyện này đừng ồn ào đến chỗ phụ hoàng được không!”
“Biểu tỷ. . . .!” Sở Vân Hách cũng đổi xưng hô, bởi vì biểu tỷ hắn mở miệng cầu xin hắn. Vì vậy, chần chờ một chút, cười nhạt: “Được! Cứ theo biểu tỷ! Vậy ta giờ mang Tiểu Sơ Tử về Bát Vương Phủ trước! Hôm nay đa tạ Nhị ca và Nhị tẩu khoản đãi!”
“Bát đệ! Đợi sau khi điều tra chứng cứ, Nhị ca sẽ đến gặp đệ!” mặt Sở Vân Ly cũng không đổi sắc trả lời.
“Đan Đan lên xe! Muốn cưỡi a Hổ phải đến vườn Bát Vương Phủ thôi!” Sở Vân Hách cười nhẹ một tiếng, nhìn về phía mọi người, chắp tay nói: “Chư vị hoàng huynh! Vân Hách đi trước một bước! Cáo từ!”