Từ Diễm Quân nghĩ thầm vừa rồi chính mình đã dùng tới tám thành công lực, đúng thật là đã quên hết tất cả, thế nhưng công lực của mình rất lớn nhưng lại phát ra chẳng được bao nhiêu.
Vì vậy dựa theo lời hướng dẫn của Lăng Phong, trường kiếm trong tay khẽ rung thân kiếm hơi sáng lên một chút,
– Xoẹt” một tiếng tựa hồ như quang mang của trường kiếm kéo dài thêm hai thốn, nàng kinh hỉ kêu lên:
– Oa, vừa rồi ta đã phát huy được hết kiếm khí rồi sao?”
Lăng Phong cười nói:
– Còn thiếu chút nữa, của nương chỉ là kiếm quang thôi, đây mới chân chính là kiếm khí!”
Hắn liền rút kiếm vận kình vung lên, một đạo quang mang nhàn nhạt thoát ra từ thân kiếm bổ vào một gốc cây thân to bằng cổ tay, thân cây này lập tức bị chặt làm đôi gẫy xuống.
Từ Diễm Quân thè lưỡi nói:
– Vũ nhi, nghĩ không ra võ công của ngươi lại tiến bộ nhanh như vậy, khó trách khi ta luyện kiếm với ngươi lại tốn sức như vậy!”
Lăng Phong nâng trường kiếm trong tay lên, mỉm cười nói:
– Kỳ thực đây đều là đại nương người có phương pháp dạy bảo, hơn nữa mấy ngày nay cha cũng chỉ bảo rất nhiều.”
Từ Diễm Quân gật gật đầu nói:
– Đúng vậy Vũ nhi đã trưởng thành rồi, không còn cần đại nương dạy bảo nữa!”
Lăng Phong thấy Từ Diễm Quân có điểm thất lạc, biết nàng mấy ngày nay
nhất định là rất tịch mịch cơ khổ, Nam Cung Hiên hiện tại khẳng định rất ít bồi tiếp nàng, chí ít Lăng Phong vào Nam Cung thế gia tới nay không hề thấy Nam Cung Hiên đi tìm Từ Diễm Quân.
Mặt khác Nam Cung Tuấn cũng chỉ gấp gáp muốn tranh đoạt chức vị gia chủ căn bản không có thời gian bồi tiếp mẫu thân mình, điều này cũng khó trách Từ Diễm Quân lại cảm thấy có điểm mất mát.
Chẳng lẽ nói Nam Cung Vũ bình thường là người hay đến an ủi Từ Diễm Quân hay sao? Nghĩ tới đây Lăng Phong khó tránh khỏi có chút kích động, nói:
– Đại nương, Vũ nhi lúc nào cũng nghe lời người, trong lòng của con, người so với ta mẫu thân ruột còn thân hơn!”
– Nói bậy, nếu như bị nương thân ngươi nghe thấy, còn không biết sẽ đánh bao nhiêu roi vào mông ngươi đâu!”
Trong miệng Từ Diễm Quân tuy rằng là trách cứ thế nhưng trong lòng lại cảm thấy rất vui mừng.
Lăng Phong mỉm cười nói:
– Dù cho cái mông có bị nát bét, con vẫn cứ nói như vậy.”
– Ngươi a, cái tính bướng bỉnh vẫn không sửa được, làm người ta tức chết mà!”
Lời này của Từ Diễm Quân vô cùng thiên kiều bá mị, Lăng Phong chỉ cảm thấy trong lòng xuất hiện một trận rung động.Lúc này Từ Diễm Quân lại tiếp tục nói:
– Ngày hôm nay không bằng ngươi làm sư phụ ta đi, dạy ta làm sao luyện tập kiếm khí nhé!”
Lăng Phong đã lâm vào cảnh ý loạn tình mê, nghe vậy liền hì hì cười nói:
– Cái này quá tốt rồi, bất quá kiếm khí không thể dùng một ngày một đêm là có thể luyện đến đích, đại nương, người phải thật kiên trì nha!”
Từ Diễm Quân nói:
– Vậy ngươi mỗi ngày phải tới dạy ta, thẳng đến khi tu luyện thành mới thôi!”
Từ Diễm Quân mặc dù xuất thân từ Phích Lịch đường, thế nhưng võ học lại có hạn, so với Lăng Phong còn thua xa, cho nên để Lăng Phong dạy nàng kiếm khí cũng là chuyện bình thường.
Kỳ thực Từ Diễm Quân cũng không phải nghĩ muốn luyện võ công cho thật tốt, mà đơn giản là luyện tập cho bớt khoảng thời gian buồn chán mà thôi.
Lăng Phong cầu còn không được, đang không biết làm sao mới có thể tiếp cận vị đại nương mỹ lệ này, hiện tại rốt cục cũng có cơ hội, hắn tự nhiên âm thầm vui mừng, nói:
– Được ạ, chỉ cần đại nương nguyện ý học, dù có khổ cực thế nào con cũng dùng hết tâm ý để dạy bảo. Kiếm khí cơ bản là như thế này: Kiếm ý ngưng mà không phát, tu vi đến lúc đó khi vận kiếm là có thể phát ra kiếm quang, đại khái là như vậy!”
Hắn nói xong lại chém ra một kiếm, kiếm quang bạo trường nhưng lại không thoát ra khỏi thân kiếm, hắn dừng lại một chút, nói:
– Căn cơ của đại nương người cơ bản là rất tốt, chỉ là không có vận dụng đúng mà thôi, cho nên trong chốc lát không thể thích ứng, khó tránh khỏi không khống chế được lực lượng.”
Từ Diễm Quân nói:
– Ngươi chỉ mới nói là kiếm quang, thế còn kiếm khí thì sao?”
Lăng Phong cười nói:
– Nội tức liên tục ngưng ở cổ tay, kiếm ý hàm súc rồi phát ra ngoài sẽ hình thành nên kiếm khí. Để phát ra kiếm quang không khó chỉ cần nội lực đủ là có thể phát ra, thế nhưng có người cả đời cũng không lĩnh ngộ tới cảnh giới kiếm khí ảo diệu!”
Từ Diễm Quân thử toàn lực chém ra một kiếm, Lăng Phong liền cười nói:
– Đại nương, đều không phải tận lực dùng nội lực phát ra, kiếm phải liền với thân, yêu cầu nội tức ngưng tụ, khiến kiếm ý tự phát!”
Từ Diễm Quân cau mày nói:
– Vũ nhi, cái gì là kiếm ý vậy? Ta tựa hồ có chút minh bạch, nhưng lại không thể nói ra được.”
Lăng Phong cười nói:
– Điều này chỉ có thể tự hiểu mà không thể nói ra được, nương chuẩn bị cho tốt đỡ một kiếm toàn lực của con, tự nhiên sẽ minh bạch thôi.”
Từ Diễm Quân kinh hãi nói:
– Vũ nhi, đại nương sợ rằng không đỡ được!”
Lăng Phong cười nói:
– Không cần phải sợ, Vũ nhi biết chừng mực mà, nương cứ thận trọng lĩnh hội là được!”
Từ Diễm Quân vội vã vận khởi công lực toàn thân ngưng thần tự thủ, đôi mắt đẹp khẩn trương nhìn Lăng Phong.
Lăng Phong mỉm cười đề khí vận chuyển nội tức ngưng tụ, kiếm ý hơi tản mát ra ngoài, cách không hướng tới nàng đâm ra một kiếm thật chậm.
Quần áo Từ Diễm Quân đột nhiên giống như bị gió thổi thổi bay, nàng chỉ cảm thấy thân hình Lăng Phong không động, thế nhưng kiếm thế rõ ràng lại hướng tới vai trái của nàng.
Nàng vội vã vận kình lên kiếm ngăn lại, hai cỗ kình khí chạm vào nhau, nàng thuận thế nhảy ra sau vài bước, đảo mắt một chút đã nhẹ nhàng trở lại chỗ cũ, đại hỉ nói:
– Vũ nhi, ta hiểu rồi!”
Lăng Phong mỉm cười nói:
– Đại nương thật là có tuệ căn, một điểm đã lập tức thông!”
Từ Diễm Quân mỉm cười nói:
– Đó là do có sư phụ tốt chỉ bảo mà!”
Sau đó nàng liền hưng phấn nhảy lên nói tiếp:
– Vũ nhi, không bằng ta tới thử phát chiêu xem sao?”
Lăng Phong gật đầu cười nói:
– Đại nương, có đối tượng thì dễ phát chiêu hơn, người cứ phát chiêu lên người Vũ nhi là được!”
Từ Diễm Quân sửng sốt một chút, sau đó gật đầu đang muốn phát chiêu, Lăng Phong lại nói:
– Phải tiếp cận thật gần con đó, công lực của người không thể phát xa được mà, nhớ kỹ phải dùng toàn lực ra chiêu đó!”
Từ Diễm Quân kiều mị liếc ngang mắt nhìn Lăng Phong, sau đó tiến lên hai bước. Lăng Phong hì hì cười nhìn như rất tùy ý thế nhưng hắn cũng đang cẩn thận đề phòng.
Từ Diễm Quân ngưng thần chỉ chốc lát, thân hình như múa chuyển động, mượn một chiêu “Bạch Hạc Thanh Thiên”, một đạo kiếm quang thoát ra khỏi thân kiếm.
Lăng Phong mỉn cười tán thưởng, huy kiếm phá giải.
Từ Diễm Quân vô cùng vui mừng, khuôn mặt mĩ lệ như hoa đào. Lăng Phong khen ngợi, nói:
– Đại nương, người thật là thông minh!”
Từ Diễm Quân hướng tới Lăng Phong ném cho hắn một ánh mắt quyến rũ, cười nói:
– Nếu không phải Vũ nhi sư phụ có cách dạy bảo, đại nương đồ nhi sao có thể học nhanh như vậy chứ!”
Lăng Phong mỉm cười nói:
– Người có thể lĩnh ngộ được cách thức thu phát kiếm khí rồi, bất quá kiếm thế chưa được rõ ràng lắm, uy lực còn nhỏ, chỉ cần có chút đạo hạnh là có thể ngăn trở được, sau này nếu muốn kiếm thế cô đọng và biến hóa vậy phải cần chăm chỉ luyện tập mới được!”
Nàng ngây thơ nói:
– Cái gì là kiếm thế vậy?”
Lăng Phong gạt góc áo, đâm ra một chiêu thức, sau đó cười nói:
– Người có thể nhìn ra được chiêu thức này của con hướng tới chỗ nào không?”
Từ Diễm Quân bật thốt lên, nói:
– Chiêu này căn bản chỉ sử ra được phân nửa, phía sau còn có nhiều biến hóa, ta không rõ nữa!”
Lăng Phong cười nói:
– Đúng vậy, cái này gọi là kiếm thế vị minh, nhìn một chiêu này nữa nhé!”
Cổ tay rung lên, tại trước ngực nàng họa xuất một đóa kiếm hoa bao phủ tất cả các đại huyệt trước người nàng.
Từ Diễm Quân cũng không rõ lắm, chỉ có thể lùi lại phía sau một bước.
Lăng Phong cười nói:
– Cái này kêu là kiếm thế bất minh, nếu như mỗi một chiêu người đều khiến đối thủ mơ hồ không rõ, hắn cũng chỉ có thể chống đỡ được một phần mà thôi.”
Từ Diễm Quân hỏi:
– Vậy làm thế nào để luyện được loại kiếm thế này?”
Lăng Phong cười nói:
– Đại nương, mấy thứ này đều nhờ vào chính người suy nghĩ rồi năng tập luyện mới được, Vũ nhi chỉ có thể chỉ điểm cho người hiểu rõ chiêu thức mà thôi, nhưng chiêu thức nào cũng có điểm chết, chỉ có luôn biến hóa mớ là vĩnh hằng. Vũ nhi suy nghĩ suốt một năm mới thông hiểu đạo lí này, người rất thông minh, khẳng định cũng có thể làm được như vậy!”
Từ Diễm Quân suy nghĩ một chút, sau đó cười duyên gật đầu cảm thán nói:
– Vũ nhi thật sự đã trưởng thành rồi, kỳ thực ngươi bây giờ không còn cần đại nương nữa, đúng không?”
Lăng Phong không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ đàng nói:
– Mặc kệ là Vũ nhi có lớn như thế nào đi nữa, thế nhưng đại nương ở trong lòng con sẽ vĩnh viễn không thay đổi, vĩnh viễn là một người hòa ái dễ gần, xinh đẹp động nhân…”
Trái tim Từ Diễm Quân mạnh mẽ rung lên, trong đầu đột nhiên nhớ lại ánh mắt trước đây của Nam Cung Vũ nhìn mình, sợ bản thân không biết làm sao đối mặt với hắn, liền buột miệng nói:
– Vũ nhi, thời gian cũng không còn sớm nữa, ta về trước đây.”
Lăng Phong thấy vẻ mặt Từ Diễm Quân bỗng trở nên mông lung, vì vậy nói:
– Đại nương, sáng mai con ở nơi này chờ người tới luyện kiếm nhé!”
Từ Diễm Quân cũng không biết là có nghe được lời này hay không, vội vã chạy về Ngọc Phượng Các, Lăng Phong chỉ có thể nhìn theo bóng lưng nàng mà thở dài, trong lòng đang suy nghĩ không biết là có phải mình đã làm chuyện gì sai rồi hay không!
Thế nhưng mị thái của Từ Diễm Quân lại khiến Lăng Phong càng kiên định ý nghĩ trong lòng:
” Nam Cung thế gia chính là gia đình thứ hai của mình, mà mình chính là chủ nhân của cái nhà này, không, phải là chúa tể mới đúng ”.
Home » Story » kiều kiều sư nương » Chương 190: Lạc thần tiên tử