“Được.”
Trì Tuyết chợt nhận ra, Kỷ Nhiên luôn nói được với cô, chưa có ngoại lệ. Cô khẽ cong môi, khóe môi vẽ thành một nụ cười tươi tắn nhất, trong đêm khuya êm đêm dịu dàng hơn cả ánh trăng.
Buổi sáng sương còn chưa tan, Kỷ Nhiên đã dậy đi làm, Trì Tuyết đợi anh ra khỏi phòng mới dần lần đến mép giường xó dép nhìn sang biệt thự bên kia. Trong cửa sổ chẳng mấy khi mở toang, loáng thoáng nhìn thấy một người đang nhìn thẳng về phía cô. Dây leo sau một tháng đã leo đến gần đỉnh tháp,
quấn quýt như tình nhân.
Trì Tuyết chợt nghĩ, mấy bụi dây leo như trói chặt người trong đỉnh tháp, như số phận đã xếp sẵn cho cô lối đi không rõ ràng, mà cô không có cách nào thay đổi được.
Trì Tuyết mặc áo dày, rời khỏi biệt thự đến trước cổng hàng xóm, nơi Hoài Nam trú ẩn. Trước nhà có mấy khóm hồng nhung, nhưng không làm căn nhà đẹp đẽ sinh động, trái lại trong sương mờ còn thêm phần lạnh lẽo, rõ là lạc lõng.
Cánh cửa sắt kín cổng cao tường màu đen, bên trong không có người, cô vẫn cảm thấy có ai đang nhìn mình chăm chăm, lặng lẽ nổi da gà. Không có chuông báo, nhưng cổng tự mở ra. Trì Tuyết ngập ngừng một chút, rồi lại đi vào bên trong. Rẽ qua mấy hành lang quanh co, hương trà thoáng sang báo hiệu cho cô biết, nơi đây thật sự có người ở.
Cô dõi mắt nhìn sang, Hoài Nam đang ngồi trước bàn đá cảnh, trang phục nhẹ nhàng nhã nhặn. Người như Hoài Nam không tuân theo định luật nào, Trì Tuyết còn tưởng anh là người có tư tưởng phản nghịch đời, đến khi anh nâng tách trà, mới biết thật ra anh cũng rất yên tĩnh.
Hoài Nam nhìn cô, màu hổ phách loáng thoáng trong mắt, tràn ra theo ánh sáng yếu ớt đầu ngày. Anh không ngạc nhiên hay bất ngờ khi thấy Trì Tuyết, chỉ thoải mái như ngày nào cũng gặp Trì Tuyết, dáng vẻ thân thiết tự nhiên, “Em đến rồi à?”
Thật rõ ràng, Trì Tuyết sẽ làm gì, người đàn ông này đã biết trước.
Cảm giác bị người khác nắm trong tay không hay ho gì, nhưng Trì Tuyết vẫn không hờn giận. Cô đến bàn đá ngồi đối diện anh, Hoài Nam rót cho cô một tách trà, “Đừng làm mặt mày như vậy, tôi thật sự chỉ muốn đền ơn em”
Trì Tuyết nhìn trà, không uống, cũng không dự định uống bất cứ gì ở biệt thự này.
“Vì sao anh nhất quyết phải báo ân vợ của đối thủ mình vậy?”
“Em có thể lựa chọn không đến, nhưng em vẫn đến. Nghĩa là em có chuyện muốn nhờ tôi”.
Hoài Nam nhấp môi, thổi trà.
“Em đừng nghĩ nhiều như vậy, Kỷ Nhiên là đối thủ của tôi thật, nhưng chuyện gì ra chuyện đấy. Sau khi trả nghĩa xong, có khi tôi sẽ bắt cóc em để uy hiếp Kỷ Nhiên không chừng. Trước khi hại em, tôi phải trả hết tình cho em trước, vậy tôi mới yên lòng”.
Trì Tuyết cúi đầu, sau đó chỉ hỏi, “Vậy anh muốn trả bằng cách nào?”
Hoài Nam nhìn cô, đứng dậy làm động tác mời, “Em đi với tôi.”
Không phải là mời em, không phải hỏi ý, là đi cùng tôi. Trì Tuyết cũng theo anh vào trong, qua lối đi dẫn vào phòng cuối đường. Trì Tuyết không gặp một ai, như thể biệt thự này có mình anh vậy, Hoài Nam nhận ra suy nghĩ của Trì Tuyết, tiện đà giải thích, “Tôi thích yên tĩnh”.
Trì Tuyết mất một lúc mới hiểu ra, nghĩa là anh không thích có quá nhiều người trước mặt mình. Hoài Nam nhìn lại cô gái đứng sau, khóe môi hơi cong lên, đẩy cửa đi vào trong phòng. Phòng tối om, Trì Tuyết vừa vào đã tìm đến nguồn sáng cạnh cửa, nhưng vẫn không thể xua tan được cảm giác nguy hiểm trong lòng. Hoài Nam khép nhẹ cửa, bật đèn lên.
Mấy giá sách sau một bàn làm việc lớn, hai bề còn lại là vách tường bằng gỗ, phòng rất lớn, chỉ có chừng ấy nội thất tạo cảm giác khó diễn tả thành lời, Trì Tuyết ngơ ngác nhìn anh, Hoài Nam gật đầu ấn nút, vách tường gỗ dần mở ra, một loạt vũ khí lạnh lẫn nóng hiện ra.
Từ dao găm, đến mã tấu. Thậm chí mấy loại súng trường đều có ở đây. Trì Tuyết hơi trầm tư, Hoài Nam đến ngay sau cô, giọng nói như rắn rết bò lên, lời lẽ ấy bò đến đâu, da cô nổi da gả đến đấy.
“Em có thể chọn một, tôi dạy em cách dùng”
“.” Vậy đây là điều anh muốn?
Hoài Nam đứng rất sát, hơi thở phả vào má cô như dụ dỗ, “Chỉ được chọn một mà thôi”
“Chồng…Nhiên cũng tàng trữ vũ khí như anh sao?”
Hoài Nam đứng thẳng người lên, hứng thú nhìn cô, “Trì Tuyết, tôi biết em sợ chúng tôi. Vậy tại sao em lại đến đây?”
Tại sao cô lại đến đây?
Tại vì cô từng bị bắt cóc, từng bị lừa dối.
Lâm vào nguy hiểm chỉ biết đợi Kỷ Nhiên đến cứu, bạn bè xung quanh không có lấy một người bình thường. Hay vì cảm giác nguy hiểm mỗi lúc một gần, hoặc là vết sẹo trên ngực trái anh.
Có lẽ tất cả đều thành lý do cô đứng ở đây. Trì Tuyết bước đến, lướt qua những vũ khí đến một khẩu súng nhỏ, cô nhìn nó hồi lâu, rồi không rời mắt được ra khỏi nó nữa. Cô quay lại nhìn Hoài Nam, ánh mắt do dự, rồi kiên định hẳn lên. “Vậy thì nó đi.”
Hoài Nam nhìn ô súng, ánh mắt hơi đổi, như thể có cái nhìn khác về Trì Tuyết. Anh gật đầu, đến cạnh cô, nhấc súng ra khỏi ô.
“Colt 1911. Độ chính xác cao, sát thương lớn, dễ sử dụng. Rất thích hợp với em.”
Hoài Nam đặt tay cô vào bảng súng giá gỗ nâu, súng lạnh áp vào lòng bàn tay cô tạo cảm giác buốt tận đầu. Hoài Nam chớp mắt, “Tôi đã cải tiến Colt 1911, nhỏ gọn mà bền đẹp. Tiện thể khắc thêm vài dấu hoa mai”.
Trì Tuyết đột nhiên cảm thấy tật khắc dấu ấn của bản thân lên trên sản phẩm của mình là của tất cả mọi người không chừa một ai.
Hoài Nam đưa cô súng, rồi chụp tai cô bịt tai. Anh dẫn cô vào phòng trong sau giá sách, Trì Tuyết mới thấy bia ngắm ở cuối đường đi.
Tay anh luồn vào mấy ngón tay cô, nắm chặt, kéo cò.
Đoàng.
Trì Tuyết hơi lùi về phía sau, sắc mặt tái đi. Trên bia ngắm có một lỗ đạn rất nhỏ.
Hoài Nam mới hạ súng xuống, giọng nói dịu dàng, “Sao rồi, còn học không?”
Trì Tuyết lại cầm súng lên, cầm bằng cả hai tay.
Sắc mặt vẫn tái nhợt, ánh mắt lại kiên định. Hoài Nam lùi lại, thoáng thấy tay cô hơi run. Sau vài giây, một tiếng đoàng nữa vang lên. Trì Tuyết hạ súng xuống, đạn lệch khỏi quỹ đạo cô muốn, phản lực làm cô lùi ra sau mấy bước.
Hoài Nam gật đầu tán thưởng, sờ cằm lùi lại.
Thú vị nha, Trì Tuyết.