Khúc Yên vừa vào trong đã thấy Ôn Thành Uy ngồi trong nhà lưng dựa vào ghế xem chương trình trên tivi.
Khúc Yên đặt Thất Thất xuống đất, chạy nhanh về phía ông gọi to :”Cha ơi, con về rồi.”
Ôn Thành Uy còn tưởng cô không về nên có chút buồn rầu, nào ngờ chỉ mới qua một ngày Tiểu Yên Yên đã trở về với ông, ông nhìn xuống dưới đất thì thấy là một con chó nhỏ màu đen.
Ông không để ý mà vui vẻ ôm Khúc Yên hôn vài cái lên má cô, hôn thoả thích rồi kéo cô ngồi xuống sofa ngồi xuống, chú chó nhỏ sủa “gâu gâu” vài tiếng trong nhà sau đó rồi hưng phấn chạy đi mất.
Ôn Thành Uy rót trà cho Khúc Yên :”Sao rồi? Học tập có áp lực không? Có ai bắt nạt con gái cưng của cha không?”
Cô cười ấm áp lắc đầu :”Không ạ, con học tập cùng bạn bè rất vui.”
Ông cười ôn hòa, cưng chiều vỗ vỗ đầu cô.
.
Mấy ngày liên tiếp cô và Ôn Thành Uy đều ra ngoài đi chơi, đến hôm gần cuối của lễ Quốc Khánh ông hơi ngập ngùng hỏi cô :”Cái này..Yên Yên, con gọi hẹn mẹ con ăn cùng nhau một bữa cơm gia đình được không?”
Khúc Yên nghe thế liền không khỏi sáng mắt, nhìn cũng biết ông vẫn còn tình cảm với Khúc Nhã Tinh nhưng ngại mở lời. Thế nên muốn nhờ cô con gái là cô giúp đây mà.
Mà thôi, đó cũng là tâm nguyện trước giờ của cô. Khúc Yên hơi lo lắng gọi cho mẹ mình, không ngờ rằng bà ấy thật sự đồng ý. Khi cúp máy cô vẫn còn có chút lâng lâng khó mà tin được.
Hưng phấn báo với cha rồi chuẩn bị quần áo đi đến nhà hàng. Giờ cũng đã tầm tám giờ khuya, cũng không quá muộn. Nghĩ tới cảnh cả nhà sẽ ăn tối cùng thì lại thấy hạnh phúc rồi.
Khi đến nhà hàng Khúc Nhã Tinh đã đến trễ gần ba mươi phút nhưng vẫn chưa xuất hiện. Lúc đầu Ôn Thành Uy còn kiên nhẫn chờ đợi, vui vẻ mà không để ý. Nhưng mà một hồi sau ông lại nghĩ Khúc Nhã Tinh cho cha con ông leo cây.
Nhìn Ôn Thành Uy có vẻ khó chịu cô lấy di động ra gọi cho mẹ.
Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh. Khúc Yên vội hỏi :”Mẹ, mẹ có đến không ạ?”
Khúc Nhã Tinh :”Con hẹn sát giờ quá mẹ chỉ mới làm tóc và trang điểm vừa xong, mười phút nữa sẽ tới.”
Vì là dịp hiếm hoi ăn uống cùng cha mẹ nên cô cũng không muốn tức giận rồi làm mất đi không khí vui vẻ.
Khúc Yên :”Con biết rồi ạ.”
Sau khi cúp máy cô nhìn Ôn Thành Uy vẫn còn toả ra tức giận, cô cẩn thẩn nói :”Mẹ mới làm tóc và trang điểm xong thôi ạ, tầm mười phút nữa mẹ sẽ tới.”
Ông hừ lạnh một tiếng :”Bắt cha con mình đợi ba mươi phút chỉ vì đợi cô ta làm tóc và trang điểm thôi sao?”
Khúc Yên cười cười nói giúp cho mẹ mình vài câu :”Mẹ chỉ muốn trở nên đẹp hơn khi gặp cha thôi mà, cha gáng đợi xíu nữa nha?”
Nhìn con gái cưng mình mong chờ như thế mũi ông có chút chua sót, đã hơn mười một năm gia đình nhỏ của họ không ăn cùng nhau bữa nào. Người làm con cái đứng chính giữa chính là người khó xử nhất.
Ông nghĩ thế lại thở dài, cũng không còn nổi nóng nữa quay đầu ra ngoài đường lộ rồi lẩm bẩm :”Dù gì cô ta cũng xinh đẹp sẵn rồi cần gì phải cầu kì.”
Dù ông đã cố gắng nói nhỏ nhưng cô vẫn nghe thấy được, cô chỉ cúi đầu cười. Đột nhiên ngước đầu lên hỏi ông :”Cha, tại sao cha lại thích mẹ vậy?”
Ôn Thành Uy nhìn cô, hai tay để lên bàn đan vào nhau nhớ lại chuyện quá khứ :”Năm lớp mười một là lần đầu cha mẹ gặp nhau, tại sao thích thì có lẽ khi ấy mẹ con rất xinh, rất nổi bật trong đám người, học lực cũng cực kì xuất chúng, tính cách kiêu ngạo nhưng rất đáng yêu cộng thêm gia đình có hôn ước nên cha mẹ rất thuận lợi mà đến được với nhau.”
Người ta nói không sai, ánh mắt chính là câu trả lời thành thật nhất, trong ánh mắt ông khi nói chuyện có thể nhìn ra ông vẫn còn tình yêu rất lớn đối với bà.
Cũng chính vì thế nhiều năm nay ông vẫn quyết định không tiến thêm bước nữa mà đơn độc như thế. Có lẽ cũng là chờ một phép màu gì đó xuất hiện.
.
Mười phút sau Khúc Nhã Tinh bước vào trong nhà hàng, gương mặt được trang điểm tinh xảo lại không kém sự quyến rũ nhìn xung quanh, trên tay còn đeo túi xách hàng hiệu và đeo một cặp kính đen.
Khúc Yên nhận ra liền đứng dậy vẫy tay với bà, sống lưng Ôn Thành Uy bỗng chốc trở nên cứng đờ, Khúc Nhã Tinh tiến về phía cô, bước chân uyển chuyển lả lướt kết hợp một chiếc váy ôm body chấm chân màu đỏ càng tôn lên tỷ lệ cơ thể hoàn mỹ của Khúc Nhã Tinh.
Khúc Nhã Tinh bước tới, kéo kính xuống nhìn vào ghế của Khúc Yên. Cô tinh mắt nhường ghế cho bà, còn mình ngồi ghế bên cạnh.
Khúc Nhã Tinh tao nhã đem kính trên mặt tháo xuống, đôi mắt sắc sảo nhìn ông :”Gọi món đi.”
Ôn Thành Uy bừng tĩnh, đã nhiều năm trôi qua mà gương mặt đó vẫn xinh đẹp như tuổi hai mươi lăm, ngồi cạnh cô cũng giống như hai chị em cùng dùng bữa.
Thực đơn được mang tới, Ôn Thành Uy đem nó đưa sang cho Khúc Yên. Cô vừa nắm rõ món yêu thích của cha mình sau nhiều bữa ăn cùng nhau, mẹ cô thì cô không rõ nhưng nghe nói bà ấy cũng rất thích ăn cay nên cô chọn một món lẩu cay tứ xuyên và vài món ăn khác.
Cô trả thực đơn cho nhân viên, cười nói :”Trước hết chỉ cần bao nhiêu thôi.”
Là một tiểu thư danh giá thật sự nên mọi cử chỉ đều hoàn hảo đến mức tự nhiên, cô nói thêm :”Cần em sẽ gọi thêm.”
Nhân viên nhận lấy thực đơn rồi cúi đầu xin phép rời đi.
Khúc Yên hỏi mẹ :”Mẹ, tết năm nay có định ở đây đón tết không ạ?”
Khúc Yên chẳng cầu mong được gì từ cha mình, ông ấy không có nói gì hết nên Khúc Yên đành tìm ra chủ đề nói chuyện.
Trên người Khúc Nhã Tinh có một mùi nước hoa nhàn nhạt không gây khó ngửi, bà ấy vén tóc ra sau tai. Nói :”Định bụng sẽ về trong tuần.”
Khúc Yên “ồ” lên :”Vậy tết trở về nhá mẹ?”
”Tại sao lại muốn mẹ trở về?” Bà hỏi.
Cô cười chua xót :”Ba năm nay mẹ không đón tết cùng con.”
Ôn Thành Uy nghe thôi mà ruột gan đau như bị cắt đứt, lần này ông nói :”Vậy tết Yên Yên có muốn xem pháo hoa không?”
Cô chưa bao giờ được xem pháo hoa trực tiếp, một phần là vì dinh thự nhà cô ở trong trung tâm thành phố nên bị cấm bán pháo hoa. Phần là cô rất tò mò nên khi nghe tới điều ấy đôi mắt sáng ngời lên, so với vì sao cùng không hề thua kèm.
Khúc Yên gật đầu liên lịa :”Được ạ.”
Khúc Nhã Tinh sợ cô tự làm bỏng tay mình, nhíu mày nhìn ông :”Anh định làm con bị thương à?”
Ôn Thành Uy nhìn Khúc Nhã Tinh :”Tôi sẽ đốt pháo cho con bé xem.”
Khúc Nhã Tinh hừ lạnh không thèm đôi co cùng Ôn Thành Uy.