Phòng bếp nhỏ làm việc rất nhanh nhẹn, chỉ một lúc sau, dưới sự dẫn dắt của Mộ Tịch mà đồ ăn đã được mang lên hết.
Bởi vì là buổi sáng nên hầu hết đồ ăn đều khá thanh đạm, Thương Quân Lẫm cũng không kén ăn nên cũng ăn hết bữa sáng cùng Thẩm Úc.
Mặt trời chậm rãi dâng lên cao, ánh nắng bắt đầu ló dạng, Thương Quân Lẫm nắm lấy tay Thẩm Úc rồi chậm rãi bước đi trên lối mòn.
Ánh mặt trời ngày đông mang đến một chút sự ấm áp, Thẩm Úc khẽ giơ tay lên che cho mắt của mình.
Thương Quân Lẫm nhìn tay y, ánh mắt lại trở nên ảm đạm.
Tay hắn đang dắt là cái rất không bị thương của Thẩm Úc, còn cái tay Thẩm Úc dùng để che nắng kia là cái tay bị thương, cái tay đó bị tầng tầng lớp lớp vải trắng bao quanh nên không thể nhìn thấy vết thương đáng sợ cắt ngang lòng bàn tay y, nhưng Thương Quân Lẫm vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên dáng vẻ chảy đầy máu tươi của cái tay này.
Chú ý tới ánh mắt của người đàn ông, Thẩm Úc buông tay ra rồi từ từ duỗi đến trước mặt Thương Quân Lẫm và quơ quơ: “Thuốc của Cố thái y có hiệu quả rất tốt, đã không còn đau nữa rồi.”
“Lần sau A Úc đừng tự khiến mình bị thương nữa.” Ánh mắt của Thương Quân Lẫm trở nên phức tạp, trong giọng điệu của hắn cũng có hơi trầm xuống.
“Sẽ không đâu,” Thẩm Úc không thích nhìn Thương Quân Lẫm lộ ra biểu cảm như vậy, “Ta hứa.”
Một cơn gió khẽ phất qua, những sợi tóc ở bên má của Thẩm Úc bị thổi bay lên, y dừng lại rồi quay đầu nhìn về phía Thương Quân Lẫm: “Nếu không phải vì sự cố này thì ta cũng không thể cùng bệ hạ ngắm cảnh mặt trời mọc đẹp như vậy được, bệ hạ đừng nghĩ đến những chuyện không vui nữa, nhìn phía trước xem, thật đẹp.”
Một vầng sáng hồng nhạt chậm rãi dâng lên…
Trong nhà tù của Bộ Hình ở cách đó không xa, một cuộc chiến trong lặng lẽ cũng dần kết thúc.
Đội trưởng đội cấm vệ quân chùi đi vết máu ở trên mặt mình rồi phân phó với giọng nói đã khàn đặc: “Xem xem có còn ai sống sót hay không.”
Mục đích của bọn họ không chỉ là giải quyết những kẻ ẩn nấp trong bóng tối với mục đích cứu Việt Vương ra mà còn muốn thông qua những người này để bắt lấy kẻ đứng ở phía sau.
Bọn họ cố ý thả lỏng cảnh giác là vì muốn cho kẻ đứng sau màn một thời cơ, từ đó câu được con cá lớn nấp ở phía sau.
Trong một ngôi nhà không hề có gì nổi bật ở bên ngoài kinh thành.
Một người đàn ông mặc áo bào dài màu xanh đen và đeo một chiếc mặt nạ đủ để che kín cả khuôn mặt đang ngồi ở đó, trước mặt người đó là hai người mặc đồ đen đang quý xuống đầy cung kính.
“Trời đã sáng rồi mà bọn họ vẫn chưa trở về.” Người đàn ông mặc áo bào dài màu xanh đen nói.
Giọng nói của người đó như có gì đó nghẹn lại nên cho dù có nghe thì cũng không thể đoán được tuổi của người đó.
“Thuộc hạ đã sắp xếp người đến hỗ trợ rồi.”
Người đàn ông kia khẽ hừ lạnh: “Đến lúc đó đừng có mà không chỉ không dẫn được người về mà còn kéo thêm vài người về.”
“Soạt—”
Lúc đang nói chuyện thì ở bên ngoài phòng đã truyền đến một tiếng vang rất lớn, biểu cảm của ba người ở trong phòng khẽ thay đổi, một người mặc đồ đen trong đó nói: “Thuộc hạ sẽ đi ra bên ngoài xem đã xảy ra chuyện gì.”
Trong lòng người đàn ông dâng lên một dự cảm rất xấu.
Đáng lẽ hắn sẽ không đi chuyến này, dựa theo cách hành động thường ngày của hắn ta thì bất kể chuyện gì hắn ta cũng sẽ giao cho cấp dưới làm, nhưng lần này bởi vì muốn giúp Việt Vương làm phản nên người ở trong tay hắn ta đã bị thiệt hại quá nhiều, hơn nữa hiện tại triều đình vẫn còn đang sai người tiếp tục bắt giữ người của hắn, rất nhiều căn cứ đã bị phá huỷ cho nên lực lượng của hắn đã giảm xuống rất nhiều, trong giai đoạn này hắn ta đã rơi vào cảnh túng quẫn đến nỗi không có người để sử dụng.
Vì Việt Vương hắn đã phải trả giá rất nhiều cho nên bất kể như thế nào hắn cũng không thể trở mắt nhìn Việt Vương bị giết. Lực lượng do hắn phát triển được đã bị bắt và bị giết rất nhiều nên số lượng để hắn ta sử dụng cũng không còn nhiều lắm, dù cho lần này hắn ta không tự mình hành động thì không bao lâu nữa những người đó cũng có thể lần theo manh mối và tìm tới hắn ta.
Cân nhắc mãi mà cơ hội chỉ còn có một nên hắn đã dẫn lực lượng tinh nhuệ còn sót lại làm theo cách trái ngược nhất đó là chạy tới kinh thành, lực lượng hắn có thể sử dụng đã không còn nhiều lắm nhưng điều đó cũng không đại biểu cho việc hắn đã không còn có lực lượng khác để sử dụng.
Nhưng đó là với tiền đề hắn có thể cứu được Việt Vương ra.
Không có Việt Vương thì hắn ta không thể sử dụng những lực lượng đó được, đây cũng là nguyên nhân vì sao trước đó hắn luôn cố tìm mọi cách để cứu Việt Vương ra.
Sau một nén nhang trôi qua mà bên ngoài vẫn không hề có bất cứ động tĩnh nào, trong lòng của người đàn ông lại càng hoảng loạn hơn.
Sự tĩnh mịch lan tràn kia cứ như là bình yên trước giông bão.
Người đàn ông bắt đầu đứng ngồi không yên, hắn ta đứng lên rồi đi đến ven tường và nhẹ nhàng xê dịch bình hoa đang đặt ở trên bàn sách.
Ở giữa vách tường xuất hiện một cái khe nhỏ, dần dần cái khe càng lúc càng lớn hơn, hình thành một cái khe đủ để cho hai người tiến vào.
Nhưng hắn ta còn chưa kịp đi vào lối ngầm thì cửa của phòng sách đã bị người ở bên ngoài dùng bạo lực để phá vỡ, những người tới đều mặc chiến giáp màu đen, dưới ánh nắng lúc chiều tà, bên trên áo giáp lại ánh lên ánh sáng lạnh lẽo.
Hốc mắt của người đàn ông như muốn nứt ra: “Ẩn Long Vệ—”
Người cầm đầu khẽ giơ tay lên, những người đã được huấn luyện bài bản lập tức tiến vào bên trong, vì hầu hết những người bảo vệ mà người đàn ông kia dẫn đến đều đã bị sai đi để tìm cách cứu Việt Vương cho nên lúc đối mặt với Ẩn Long Vệ, bọn họ không hề có sức phản kháng.
Vào ngày đầu tiên của năm mới, trên dưới của triều đình đều rất bận rộn.
Thẩm Úc ngủ trưa dậy liền đi đến Phòng Ngự Thư để tìm Thương Quân Lẫm.
Thừa tướng, Phương Quân và các đại thần khác đều đang ở bên trong, chuyện xảy ra ở xung quanh nhà tù của Bộ Hình đã được truyền vào trong cung, những viên quan đã được xác định là không hề có vấn đề thì đã được thả đi, còn lại thì đều đi tới Phòng Ngự Thư.
Mạnh công công đang canh giữ ở bên ngoài vừa nhìn thấy Thẩm Úc liền vội đi lên chào đón: “Quý quân muốn gặp bệ hạ sao? Bệ hạ đang bàn bạc công việc với các vị đại thần ở bên trong.”
Thẩm Úc suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng không đi vào nữa mà đi chuyển hướng qua căn phòng ở bên cạnh: “Vậy ta sẽ không quấy rầy việc bàn bạc của bệ hạ và các vị đại thần nữa, chờ sau khi bệ hạ bàn bạc xong, phiền Mạnh công công nói với bệ hạ giúp ta một tiếng.”
“Quý quân đến đây thì sao có thể là quấy rầy được?” Mạnh công công dẫn y vào căn phòng ở bên cạnh, sau khi chuẩn bị xong mọi thứ rồi mới rời đi.
Thẩm Úc đã vào cung hơn một năm, ngoại trừ dạo trước ra thì số lần y vào Phòng Ngự Thư cũng không nhiều lắm, dạo trước vì muốn dục bệ hạ ăn cơm nên nơi Thẩm Úc vào mới là Phòng Ngự Thư chứ không phải căn phòng ở bên cạnh.
Cho dù y cũng không tới căn phòng này nhiều lắm nhưng cách bố trí ở trong phòng vẫn khác với lúc ban đầu rất nhiều, rất nhiều chi tiết đều dựa theo sở thích của Thẩm Úc.
Thẩm Úc còn chưa chờ được bao lâu thì Thương Quân Lẫm đã tới đây.
“A Úc muốn gặp trẫm thì cứ đi vào luôn là được, không cần phải ngồi chờ ở căn phòng này đâu.” Thương Quân Lẫm đi đến rồi xoa lên gương mặt của Thẩm Úc.
“Chỉ là không muốn quấy rầy đến công việc của bệ hạ mà thôi,” Thẩm Úc không muốn dây vào vấn đề này quá nhiều, “Ta tới đây là vì muốn hỏi tên thích khách kia sao rồi?”
“Nàng ta không chịu nói cái gì cả, Phương Quân nói để nàng ta dưỡng thương đã rồi lại hỏi tiếp, kẻo lỡ may còn chưa hỏi được gì nhiều thì nàng ta đã chết mất rồi.”
“Những người có tiếp xúc với vũ nữ kia thì sao, có hỏi được manh mối nào giá trị hay không?”
Trên đường tới đây, Thẩm Úc đã nghe Mộ Tịch kể rằng những vũ nữ nhảy múa với vũ nữ kia hiện giờ cũng đang bị giam lại và trông coi rất chặt chẽ, nếu là người ngoài thì sẽ không thể tìm hiểu được chút tin tức giá trị nào.
Thẩm Úc muốn biết thì hỏi thẳng Thương Quân Lẫm là cách nhanh gọn nhất. Y vuốt ve chum trà trong tay rồi nhẹ nhàng nói: “Ta cũng không biết được kẻ nào lại có ác ý lớn như vậy với ta.”