“Ai, ngươi cũng đừng quá buồn, vẫn có Na Tư ở bên cạnh người.”
Nhưng hít lấy mùi hương trên cơ thể Kỷ Tán Cẩm, nàng không ngửi thấy mùi kết lữ. Không khỏi nhìn nhiều một chút Na Tư. Không phải chứ, cũng ở cùng nhau lâu như vậy rồi còn chưa có giao phối. Không khỏi thương hại nhìn về phía Na Tư làm hắn không thể hiểu nổi, Ngoan Y có chút mừng cho ca ca nhà mình. Còn cố tình đẩy nàng hướng về phía Phi Cát nhưng không may bị Na Tư giữ lại.
“Ta còn tưởng ngươi sẽ không đi chứ. Ai bảo lúc ta tìm Cẩm, mặt ai đó lại hung dữ như vậy.”
Nàng cũng không biết nên nói gì. Ngoài trừ lúc thi thoảng bán manh làm nũng với nàng, Na Tư bên ngoài luôn lạnh mặt. Chỉ đành vuốt vuốt lưng an ủi Ngoan Y.
“Ta nghe con chuột nào ồn ào như vậy, hóa ra là xấu giống cái.”
Từ phía xa Lenni giương giọng chất vấn, đám đông nhanh chóng tách ra một con đường để nhường chỗ cho Lenni đang tiến đến gần.
Nghe được giọng nói kiêu căng quen thuộc, Ngoan Y khinh thường xì mũi. Phi Cát ở đây chủ yếu vẫn là để quản nàng, có hắn nàng không dám chửi nhau với Lenni. Rất nhiều lần trước đây vì quá xúc động, Ngoan Y còn thường xuyên ăn mệt trước nàng ta.
Có rất nhiều thú nhân ở đây chưa từng gặp qua Kỷ Tán Cẩm. Lenni nói đã thành công thu hút sự chú ý của mọi người về phía này.
Các giống đực còn độc thân biết rằng Na Tư có một giống cái được giấu rất kỹ. Vốn ai cũng mong chờ trước mặt tân giống cái được thể hiện một phen, khoe ra chính mình giống đực tượng trưng.
Chỉ là để họ thất vọng rồi, đương nhìn thấy nàng khi, tất cả đều lộ ra biểu tình tất vọng. Không ít các thú nhân còn trực tiếp quay mặt tránh đi, ánh mắt không dám nhìn tiếp.
Các giống cái còn khoa trương hơn không thèm che dấu, lộ ra ghét bỏ biểu tình, tránh xa bọn họ một chút sợ bị lây bệnh.
Một số giống đực lại lâm vào suy nghĩ, thà lợn què còn hơn không có. Vẫn rất tự tin vén da thú khoe ra vật tượng trưng. Làm đứng bên cạnh Na Tư và Phi Cát ánh mắt lãnh đạm, sắc mặt như đông tuyết sương. Hắn đứng ra trước ngăn cách những ánh mắt đáng khinh bẩn thỉu nhìn vào Kỷ Tán Cẩm.
Lặng lẽ thu tất cả phản ứng của từng người vào đáy mắt. Nàng lộ ra lời nói lạnh lẽo như gió tháng chạp:
“Đối với những lời hạ thấp bẩn thỉu như này, ngươi vẫn xứng đáng hơn, để ở đó tự mà nghe đi.”
Lenni đang vì mọi người ghét bỏ Kỷ Tán Cẩm mà không khỏi hả hê. Nghe nàng phản bác lại không kịp phản ứng, sau khi ý thức được Kỷ Tán Cẩm ý tứ, trên mặt lúc xanh lúc trắng, cứng họng há mồm không nói nên lời.
Giữa bầu không khí đang nặng nề, tộc trưởng bỗng nhiên bước vào. Hắn nhíu mày nhìn xung quanh, cảm thấy có gì đó không ổn lắm. Ho nhẹ một tiếng:
“Đại gia đây là có chuyện gì, cùng là một bộ lạc phải hòa hảo.”
Các thú nhân nhanh chóng ngừng lại nghị luận bàn tán, nghe tộc trưởng phổ biến quy định của lần đi thu thập thực vật lần này. Phân biệt thành hai đội, một đội sẽ đi săn thú, một đội bao gồm giống cái và hai mươi chiến sĩ thú nhân phụ trách đi theo cùng bảo vệ các giống cái.