Chủ nhân mà ghi thù thì người chịu khổ còn không phải là kí chủ ngu của nó à?
Trương Viễn Hoài: “Mày quýnh quáng cái gì? Tao nói không đúng à?”
Hệ thống: “…” *Từ chối cho ý kiến*
Bởi vì chướng mắt nhìn đôi nam nhân chim chuột trong nhà vệ sinh, hắn hất cằm kiêu ngạo, tỏ vẻ không nhiễm bụi trần rời đi. Chỉ là không ngờ vừa xoay người, cánh tay bị một lực đạo mạnh mẽ đột ngột bắt lại. Trương Viễn Hoài chưa kịp phản ứng đã rơi vào lòng cẩu nam.
Trương Viễn Hoài lúc đầu chỉ là chướng mắt, đến khi nhìn rõ khuôn mặt người vừa tới, hắn bài xích gấp n lần: “Mẹ nó thiếu đánh à?”
Diệp Hàn nở nụ cười ngả ngớn, giọng điệu hư hỏng: “Không phải thiếu đánh mà là thiếu em.”
Y vừa dứt lời, không chỉ khuôn mặt Trương Viễn Hoài biến hóa mà còn Bùi Nhan. Có điều Trương Viễn Hoài là chán ghét còn Bùi Nhan là xám ngoét.
Có một chuyện Đại Lợi phải thừa nhận, Trương Viễn Hoài là một diễn viên chuyên nghiệp, hiếm khi phá vỡ thiết lập bản thân hắn đặt ra cho tới khi gặp chủ nhân nhà nó. Mỗi lần gặp y, dù là thân phận ở thế giới trước hay thế giới này, kí chủ đều bị OOC vì không giấu được thái độ chán ghét cực điểm.
Lãng mạng mà nói, Thượng Tích chính là ngoại lệ của Trương Viễn Hoài.
Mặc dù, ngoại lệ này có hơi khó khoe khoang…
Trương Viễn Hoài miệng sắc như dao: “Xem ra là thiếu c*c tới điên rồi.”
Diệp Hàn hơi ngây ra, không ngờ cái mặt tiền cao lãnh kia lại dám phun ra mấy lời thô tục này.
Quả là một tư vị không tồi, càng nhìn càng thuần mắt.
Y nháy mắt với Trương Viễn Hoài, thẳng thắn xác nhận: “Chính xác!”
Trương Viễn Hoài nổi điên tự hỏi: “Mẹ nó sao có thể vô sĩ đến mức này?”
Hệ thống thành thật đặt nghi vấn: “Hai người đang đấu xem ai bại hoại hơn hả?”
Hắn cảm thấy nhiều lời với tên khốn lưu manh này là đang tự coi thương IQ mình, vì vậy không nói không rằng đấm một cái vào bụng Diệp Hàn, sau đó hất tóc rời đi.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, không cần nghi ngờ gì nữa, cuộc tái ngộ này định sẵn là một hồi keo chó khó dứt. Kể từ ngày gặp nhau trong không gian nhỏ hẹp sặc mùi bất chính đó, bên cạnh Trương Viễn Hoài bắt đầu xuất hiện một vị thiếu (đánh) gia gợi (đòn) cảm.
Diệp Hàn đeo bám Trương Viễn Hoài không buông, khiến hắn ứa gan muốn chết.
Trương Viễn Hoài suy đi tính lại, cảm thấy tốt nhất là nên trả con chó này cho nam chủ sớm một chút. Vì theo nội dung gốc, Diệp Hàn sau khi lằng nhằng quan hệ với Bùi Nhan ở trong trường thì bắt gặp đóa hoa tuyệt sắc Hà Khôi. Như bao nam phụ khác, vừa gặp đã yêu, từ đó quay đầu dẹp hậu cung ba ngàn tạp chủng, một lòng si tình Hà Khôi. Dâng tim, dâng tài nguyên, lỡ tay “dâng” lên cho cả nam chủ công.
Đm nói chung là vi diệu!
Dù Diệp Hàn là nhân vật có cái kết đáng thương, nhưng Trương Viễn Hoài chẳng có chút thương hại nào cả. Hệ thống kêu hắn đừng cho Diệp Hàn gặp nam chủ để sửa kết cục thảm hại của y, hắn còn lâu mới đồng ý. Trương Viễn Hoài muốn thoát còn không kịp, làm gì có lòng bận tâm đến chúng sinh, hắn chỉ hận không thể nhét Diệp Hàn vào mông Hà Khôi để rảnh nợ. Lại nói, cũng chính vì biến cố Diệp Hàn, Trương Viễn Hoài càng bất bình không thôi: “Đm súc vật của nam chủ có nhất thiết phải lượn trước mặt tao vài cái như vậy không? Chướng mắt!”
Hắn một lòng buộc Diệp Hàn và Hà Khôi lại với nhau, nhưng mà có ai chỉ cho hắn thấy là hắn đã sai chỗ nào không? Hai đứa nghiệt súc này cứ như chạy trên hai đường thẳng song song vậy? Không phải nói vừa gặp đã yêu à? Tại sao rõ ràng là hai con bóng cong như cầu vòng mà mỗi lần gặp nhau là cứ y như trai thẳng vậy hả?
Hệ thống tỏ vẻ triết lí: “Tui đã nói rồi, cậu OOC thì những nhân vật khác sẽ bị ảnh hưởng mà OOC theo, cái này gọi là hiệu ứng cánh bướm đó biết chưa?”
Cuối cùng, thành tích duy nhất mà Trương Viễn Hoài đạt được chính là gây trở ngại cho Hà Khôi.
Trương Viễn Hoài ra tay không hề khoan dung, lần này không những làm Hà Khôi mất cơ hội vào giải trí Tinh Hoa như nội dung gốc mà còn triệt cả con đường học hành của hắn, khiến hắn không thể thi đại học, bị gây sức ép đến mức ra nước ngoài xuất khẩu lao động.
Chỉ có hai từ để hình dung thôi, đó là “Tạo nghiệp”.
Ngày đó Hà Khôi xách va li đơn độc đến sân bay, lưu luyến ngoảnh về quê hương rơi nước mắt khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng đau lòng muốn chết, hận không thể bảo bọc người này cả đời, che mưa chắn gió không để hắn chịu thiệt thêm lần nào nữa. Chỉ duy nhất Trương Viễn Hoài nhìn qua màn hình hệ thống không chút cắn rứt, ngược lại trong lòng cao hứng không thôi.