Cuối cùng khăn quàng cổ của Tần Thư +1.
Lúc trở về, Tống Vân Hồi tiện tay nhập mã dựng khung vào ghi chú trên điện thoại, thi thoảng lại lẩm bẩm hát vài câu.
Tâm trạng cậu rõ ràng rất tốt.
Tần Thư nhìn cậu một cái, sau đó nói: “Ngày mai có một buổi phỏng vấn của , tôi không có ở nhà.”
Tầm mắt của Tống Vân Hồi cuối cùng cũng dời khỏi điện thoại: “Xét duyệt nhanh như vậy đã thông qua rồi?”
Còn chưa kịp đợi Tần Thư trả lời, cậu đã xoa xoa cằm, nói: “Cũng phải.”
là *bộ phim điện ảnh đề tài lớn do bên trên chỉ đạo quay, một đường bật đèn xanh, tốc độ này cũng là bình thường.
(*) Là phim về lịch sử cách mạng, có thể thể hiện đầy đủ tư tưởng chủ đạo và đề tài hiện thực, gần gũi với đời sống của khán giả bình dân, đề cao giá trị chủ đạo, ca ngợi nhân sinh quan
Tần Thư nói lời này khiến cậu nhớ ra trước đây có nhận được một cuộc điện thoại.
Lúc đó cậu bị tiếng chuông điện thoại ồn tỉnh, lờ mờ nghe thấy , đối phương có hỏi gì đó, cậu liền từ chối luôn, sau đó ngã đầu tiếp tục ngủ say như chết.
Lúc đó hẳn là nói đến chuyện này nhỉ.
Tần Thư nói: “Trong tủ lạnh có sủi cảo, đến lúc đó chỉ cần hâm lại một chút là được, đừng quên ăn đấy.”
Tống Vân Hồi nghiêng đầu nhìn anh.
Xe chầm chậm dừng lại, Tần Thư kéo phanh tay xuống, lấy ra một chiếc chìa khóa đưa cho Tống Vân Hồi.
“Ít ăn thực phẩm đông lạnh lại.”
Tống Vân Hồi cúi đầu nhìn chìa khóa.
Chìa khóa vốn không lớn, lại càng thêm nhỏ bé giữa lòng bàn tay to lớn của Tần Thư.
Tay cầm điện thoại hơi khựng lại, cậu nhận lấy chìa khóa, sau đó nở nụ cười, “Được.”
Trên chìa khóa vẫn còn vươn lại chút hơi ấm, được cậu cho vào túi.
Ngón tay lạnh lẽo lướt qua lòng bàn tay Tần Thư, Tần Thư rút tay về, bình tĩnh động đậy ngón tay.
Tống Vân Hồi mở cửa xuống xe, Tần Thư cũng cởi dây an toàn xuống theo, xách mấy túi đồ ở hàng ghế sau trực tiếp chuyển vào nhà đối phương.
Tống Vân Hồi đứng ở cửa nhìn anh rời đi, lúc nhìn thấy Tần Thư quay đầu lại liền mỉm cười vẫy vẫy tay với anh.
Đóng cửa lại, Tống Vân Hồi bước lên trước hai bước, sau đó lại lùi trở về, lấy chìa khóa trong túi ra và đặt nó ở nơi cậu thường để chìa khóa.
Đặt hai chiếc chìa khóa một trái một phải, không thể nói là không chút tương quan nào, chỉ có thể nói là giống nhau như đúc.
“…….”
Tống Vân Hồi xoa cằm suy tư một hồi, nhớ đến hai cái móc chìa khóa khủng long và heo nhỏ được cửa tiệm tặng lúc ăn thịt nước cùng Tần Thư trước đây, liền đi lục lọi ngăn tủ lấy ra, vừa khéo một chìa một cái.
Như vầy là phân biệt được rồi.
Treo quần áo đã mua ngày hôm nay vào tủ, lại đi tắm táp một chặp, Tống Vân Hồi khui một hộp sữa dâu, về phòng ngủ mở máy tính lên.
Máy tính khởi động, cậu dẫn dữ liệu trong ghi chú vào máy tính, ngồi xếp bằng trên ghế ngậm ống hút gõ bàn phím.
May mà luôn học không ngừng, không đến mức xoắn xuýt.
Dựng khung không khó đối với cậu, chỉ là cần một chút thời gian.
Sau khi trao đổi vài câu với kỹ sư lập trình website, cậu đặt điện thoại xuống tiếp tục dán mắt vào màn hình máy tính.
Sau một hộp sữa dâu là một cốc café tiếp tục ‘kéo dài tính mệnh’, Tống Vân Hồi lưu phần đã hoàn thành xong trước rồi sao chép ra một bản, sau đó tiếp tục.
Chỉ cần cậu nghiêm túc làm một việc thì sẽ hoàn toàn vứt bỏ quấy nhiễu của thế giới bên ngoài, bao gồm cả thời gian và cả sắc trời thay đổi.
……Chỉ là có hơi đói.
Gần đây cậu cực kỳ chịu khó tìm Tần Thư cọ cơm, đã sắp dưỡng thành thói quen ăn tối đúng giờ luôn rồi.
Tốn vài tiếng đồng hồ dựng mô hình khung đơn giản, lại mất thêm vài tiếng hoàn thiện nó, sau đó đại khái còn cần ba đến bốn tiếng sửa đổi, sửa thành khung cố định.
Đứng dậy xuống lầu lấy bánh mì từ tủ lạnh đã mua trước đó vừa đi vừa ăn, Tống Vân Hồi tìm Trần Thần thông báo tiến độ.
Đối phương hồi âm trong một giây.
[Chơi game không?]“……”
Nhìn ra được anh ta đã là một người làm công thành thục rồi.
Chỉ cần tan làm một cái liền tự động quên hết thảy những thứ liên quan đến công việc, hạng mục nhiệm vụ gì đó toàn bộ đều quên sạch sành sanh.
Lại lần nữa ngồi vào ghế, Tống Vân Hồi nhìn thời gian, đang định hồi âm, điện thoại lại ‘ding ding dang dang’ vang lên.
Chỉ trong nháy mắt, cậu đã trở thành thành viên của một nhóm nhỏ bốn người.
Trước đây lúc follow Weibo lẫn nhau, cậu và Diệp Mẫn đã tiện thể thêm luôn WeChat của nhau, là Diệp Mẫn đã kéo cậu vào nhóm.
Hai người khác trong nhóm là Tần Thư còn có cả Tần Kiến Viễn.
Sau đó hệ thống hiển thị [Dì Diệp] đã đổi tên nhóm thành [Người một nhà tương thân tương ái]
Âm thanh vừa rồi là Diệp Mẫn gửi đến.
Bà hỏi bọn họ bây giờ có thời gian không, có một chuyện rất quan trọng cần mọi người cùng nhau bàn bạc, nếu tiện thì call video luôn.
Ngón tay Tống Vân Hồi xoay một cái, trở về giao diện trò chuyện với Trần Thần, rep một câu [Đang bận].
Sau đó lại đổi sang khung chat [Người một nhà tương thân tương ái], đáp một câu tiện.
Tần Thư bị ép phải tiện, nói chung là video vừa call tới là bắt máy ngay và luôn.
Điện thoại lag một chút, sau đó hiện ra gương mặt của Diệp Mẫn và Tần Kiến Viễn.
Sau lưng bọn họ là đèn đuốc sáng chưng, hẳn là đang đi chơi ở đâu đó.
Tần Thư……góc chụp của Tần Thư có hơi kỳ quái, điện thoại hình như được tùy ý đặt ở nơi nào đó, chỉ nhìn thấy mỗi trán của anh và trần nhà.
Người bị điểm danh đầu tiên là Tống Vân Hồi.
Diệp Mẫn ngay lập tức tái mặt: “Sao tối rồi mà con không bật đèn vậy, như vậy không tốt cho mắt đâu!”
Tống – chuyên nhiều đêm tắt đèn thức khuya – Vân Hồi đứng dậy bật đèn.
Cậu vừa bật đèn lên, những thứ khác cũng dần bại lộ.
Thấy mẩu bánh mì cậu cầm trên tay, Tần Thư vốn dĩ chưa lên tiếng liền bị điểm mặt chỉ trích:
“Có phải tối nay con lười biếng không nấu cơm không, sao lại để nhóc Vân gặm bánh mì thế kia?”
Giọng nói Tần Thư từ trên cao vọng xuống, “Bàn công việc khá lâu, con đang nấu đây.”
Cậu bên này tỉ mỉ lắng nghe quả thật có thể nghe thấy tiếng nấu cơm xào rau.
“……”
Tống Vân Hồi không bày tỏ bất kỳ ý kiến gì với xưng hô của Diệp Mẫn.
Từ khi thêm WeChat trò chuyện dăm ba câu, đối phương đã đổi từ ‘Vân Hồi’ sang ‘nhóc Vân’.
Ừm, bà ấy vui là được.
Nghe giải thích lý do xong, Diệp Mẫn tạm thời bỏ qua cho Tần Thư, vào vấn đề chính.
“Nhìn xem bây giờ bọn mẹ đang ở đâu nè.”
Bà xoay camera điện thoại một vòng, một hàng quần áo liền trực tiếp chiếm hết tầm mắt.
“Vừa nhìn thấy một cửa hàng quần áo có vẻ không tồi.”
Diệp Mẫn nói tiếp: “Nhóc Vân vừa chuyên tới, chắc chắn không mang theo bao nhiêu quần áo, Tiểu Thư cũng vậy, lần này nhất định phải mua vài bộ ngoài màu đen cho tụi con.”
Đây chính là ‘chuyện rất quan trọng’.
Ăn no mặc ấm đúng là rất quan trọng.
Tống Vân Hồi ngay lập tức tỏ ý bản thân hôm nay đã mua quần áo rồi.
Sau đó cậu lại bổ sung thêm một câu: “Có Tần Thư làm chứng.”
Bên Tần Thư đoán chừng là tiếng nấu ăn lấn át nên không nghe thấy, lương tâm Tống Vân Hồi trỗi dậy, lập tức cứu vớt đối phương: “Hôm nay anh ấy cũng đã mua hai chiếc màu trắng và màu xanh lam đậm đấy ạ.”
Nhưng cứu không nổi.
Không những cứu không nổi Tần Thư mà bản thân cũng không chạy thoát.
Diệp Mẫn xua tay, “Đồ các con mua là các con mua, đồ bọn dì mua là đồ bọn dì mua.”
Bà nói như lẽ đương nhiên, “Làm cha mẹ, mùa đông đương nhiên phải sắm vài bộ quần áo cho các con chứ.”
Tống Vân Hồi chớp mắt, ngón tay khẽ động.
“Đây là truyền thống của nhà chúng ta.”
Tần Thư hiếm thấy tán thành với lời của Diệp Mẫn, anh hẳn là đã bận bịu xong rồi, cầm điện thoại lên nhìn màn hình, mềm giọng nói: “Cơm đã nấu xong rồi, qua đây ăn cơm đi.”
Tống Vân Hồi nhìn chằm chằm màn hình, chậm rãi nuốt miếng bánh mì lành lạnh vào bụng.