Trúc Giang bày ra khuôn mặt khó hiểu.
“Không phải chính cậu chọn cậu ấy sao? Bây giờ lại giống như giẫm phải gai.”
Hoàng Minh ngước mặt lên một câu nói tự vả vào chính mình.
“Tên đó chính là gai! Không ngờ cẩn thận như vậy lại tự mình giẫm lên.”
Ở bên cạnh nghe xong Trúc Giang liền phì cười.
“Được được được. Không trêu cậu nữa. Nói tới chủ đề chính. Giáo sư nhờ tôi nhắn với cậu là cuối tuần sau gửi báo cáo bản thảo sơ lược về đề tài. Sau đó giáo sư sẽ họp lại chúng ta để tiếp tục tiến hành đi vào thực tế. Cậu cũng sắp xếp nhé.”
Hoàng Minh gượng nở ra một nụ cười mang thương hiệu nghệ sỹ.
“Cảm ơn nhé!”
Sau khi Trúc Giang đi thì Hoàng Minh mới lại lấy điện thoại ra. Chần chừ mất một lúc lâu anh mới đủ dũng khí để nhắn một tin nhắn mà ngay sau khi bấm gửi đi anh liền quăng điện thoại sang một bên giống như còn cầm thêm liền phát nổ.
“Chết ở đâu? Không định làm đề tài nữa sao????”
Tin nhắn bên kia reo lên thì Bạch Thiên lập tức tắp xe vào lề mở ra xem. Vừa đọc xong cậu liền bật cười thành tiếng vì nghĩ tới khuôn mặt của Hoàng Minh khi nhập một tin nhắn như thế này để gửi. Chắc chắn không thua gì cục than đang nóng bị nước tạt ngang ép tắt!
Bạch Thiên vừa nở nụ cười dưới lớp khẩu trang vừa nhanh chóng nhập tin nhắn trả lời.
“Xin chết trong tim anh, được không?”
Nhập xong không nói hai lời liền bấm gửi.!
Sau đó liền một người vui vẻ lái xe tiếp tục đi đến bệnh viện. Tất cả những gì có liên quan tới Hoàng Minh đều làm cậu hạnh phúc. Để cả mắng chửi cũng có thể nghe thành lời nói yêu thương.
Tất cả con vật đều trung thành với chủ nhân của nó. Mà đối với hồ ly tinh thì còn hơn cả trung thành. Đối với Bạch Thiên hiện tại mà nói Hoàng Minh chính là chân mệnh là điều quan trọng nhất. Là tất cả niềm vui và mục tiêu sống của bản thân.
Hồ ly tinh có một số sẽ sống mãi ở nơi chúng được sinh ra nếu chúng không muốn bỏ mạng vì một sinh mạng khác giống như Bạch Thiên đang làm. Nếu đã xác định được chân mệnh của mình tồn tại. Tức là họ chỉ còn một nữa là sống cho bản thân mình.
Vừa tới bệnh viện thì cơ mặt của cậu nói đổi ngay lập tức thay đổi. Vừa bước xuống xe liền toát ra một luồng khí lạnh khiến những ai đứng gần đó tầm năm mét đều rợn người một cái. Cậu đưa tay kéo nón mình xuống thêm một tý để che đồng tử màu vàng đang co lại. Chưa kể mái tóc quá đặc biệt để có thể không gây chú ý xung quanh.
Cậu đi tới đâu thì những người xung quanh liền tự động tránh tới đó. Không mất ba phút cậu đã có mặt ở cửa phòng bệnh hai lẻ tám. Không nhanh không chậm mở cửa bước vào bên trong.
Bệnh nhân nằm bên trong vẫn còn đang cuộn trong chăn. Cũng không ai chăm sóc. Nhưng có vẻ hắn ta không hề bị bạc đãi chút nào khi ở đây.
“Tỉnh dậy được rồi!”
Bạch Thiên kéo ghế lại gần giường bệnh ngồi xuống bắt chéo chân rồi gõ gõ ngón tay lên đầu thành giường.
Hắn ta nghe âm thanh liền cử động, giật bắn mình nhìn sang. Vừa nhìn thấy ánh mắt của Bạch Thiên suýt chút hét lên vì sợ hãi.
“Cậu…cậu là ai??”
Bạch Thiên đảo mắt một cái rồi ngước nhìn trần phòng giọng điệu lạnh lùng.
“Người suýt bị ngươi đâm chết hôm đó..”
Tên đó run run bám chặt vào giường.
“Tôi…hôm đó là tai nạn…chỉ là tai nạn…tôi không cố ý…tôi đang lái xe…đột nhiên…đột nhiên tối mịt…tôi không thấy gì phía trước…không thể làm chủ tay lái…tôi…tôi…”
Hắn ta chưa nói hết câu thì lúc này Bạch Thiên đã rất nhanh xoay qua nắm lấy cổ áo của hắn hướng ánh mắt về nhìn vào mắt cậu. Cùng lúc đó Bạch Thiên không nhanh không chậm tháo khẩu trang. Đồng tử mở to nhìn chằm chằm vào đồng tử của hắn ta. Bốn mắt nhìn nhau. Bạch Thiên khuôn mặt trắng bệch khiến hắn ta thở cũng không dám.
Bạch Thiên lúc này từ từ nhắm mắt lại. Đưa tay mình đặt trên trán hắn ta. Và từ từ trong tâm trí cậu những hình ảnh mờ nhạt rối loạn đang lần lượt hiện ra..
Khói trắng..
Trăng khuyết…
Móng vuốt…
Một khung cảnh ma quái…
Tất cả xáo trộn với nhau trong đầu óc…
Bạch Thiên nhìn cũng đã nhìn đủ. Trong đầu liền hiện ra một cái tên. “Sói xám-Phong Vũ!”