“Ta lại nghĩ Lâm tổng đây cố ý đấy” Cố Trạch Dương híp mắt nhìn Lâm tổng, anh ta đành nhìn sang Bạch Nguyệt cầu cứu.
“Trạch Dương, dù gì anh ta cũng chỉ muốn chào hỏi anh thôi”
Cố Trạch Dương hừ lạnh, đứng sang bên cạnh Bạch Nguyệt,nắm chặt lấy tay cô lạnh giọng nói:”Ta đang theo đuổi cô ấy.”
“Đúng là chỉ có Cố tiên sinh mới xứng với Bạch tiểu thư, hai người cứ tiếp tục tôi không làm phiền nữa” Lâm tổng cười cười nói, liền nhanh chóng rời đi, anh ta mà còn đứng lại thêm một giây một phút nào nữa không biết có bị Cố Trạch Dương đóng băng luôn hay không, nghĩ tới đó thôi anh ta đã rùng mình rồi.
“Lâm tổng cũng chỉ là chào hỏi anh thôi, đâu cần anh phải doạ người ta như vậy” Bạch Nguyệt nhéo nhéo cánh tay của hắn.
“Hắn làm phiền chúng ta” Cố Trạch Dương ánh mặt tủi thân nhìn cô, Bạch Nguyệt lườm hắn một cái chẳng muốn nói thêm gì.
Sau 30ph, khách khứa cũng đông đủ, Ba mẹ Bạch liền đứng trước toàn thể khách nhân nói:”Cảm ơn mọi người đã dành chút thời gian tới dự sinh nhật 18t của con gái chúng tôi, sẵn đây chúng tôi cũng muốn công bố cho mọi người biết về đứa con gái thứ hai của chúng tôi”
Tiếng nghị luận lại vang lên, Ba mẹ Bạch vẫy tay gọi Hạ Vi lại gần, Ba Bạch lại nói:”Đây là Hạ Vi, em gái thất lạc của Bạch Nguyệt, nào Hạ Vi chào mọi người đi con”
Hạ Vi ngại ngùng cúi chào mọi người có trong buổi tiệc, cô ta vừa sợ vừa vui mừng khi thấy mọi người điều đổ dồn ánh mắt về cô ta. Rõ ràng đây là tiệc sinh nhật của Bạch Nguyệt nhưng người được chú ý lại là cô ta.
Hàng trăm lời nghị luận vang lên, ba mẹ Bạch có chút khó chịu khi nghe họ nói không tốt về Bạch Nguyệt, mẹ Bạch liền lên tiếng:” Mong quý vị đừng phỏng đoán lung tung, bữa tiệc hôm nay bắt đầu rồi, mong quý vị dự tiệc vui vẻ”
Hạ Vi sau màn giới thiệu liền trở lại bên cạnh Á Nhi, thấy Hạ Vi đi tới Á Nhi liền đưa cô ta một ly nước, Hạ Vi không nghĩ nhiều liền uống hơn nữa ly.
Á Nhi cười nhẹ nói:”Từ nay cậu thành Bạch nhị tiểu thư rồi chúc mừng.”
“Cảm ơn cậu” Hạ Vi đắc ý cười đáp.
Đang vui vẻ chợt Hạ Vi cảm thấy đầu mình lâng lâng, Á Nhi liền đưa tay đỡ lấy Hạ Vi:” Hạ Vi cậu sao vậy?”
“Cậu vừa nãy đưa tôi uống gì vậy?”
“Là rượu trái cây, cậu đừng nói với tôi chỉ nhiêu đó mà cậu đã say rồi nha” Á Nhi giả vờ ngạc nhiên thốt lên.
Hạ Vi chóng mặt thì thào nói:” Tôi không biết nữa, cậu có thể đưa tôi về phòng không?”
“Được rồi, tớ đỡ cậu”
Á Nhi khoé nhếch nhẹ đỡ lấy Hạ Vi về phòng, Cố Hàn ở gần đó cũng thấy thế cũng rời đi theo.
Bạch Nguyệt ngồi bên cạnh Cố Trạch Dương, híp mắt cười thì thầm với hệ thống:”Ngươi đã bỏ thuốc cho Á Nhi và Cố Hàn chưa?”
“Đã làm xong rồi, túc chủ! Còn Hạ Vi thì sao ạ?”
“Đợi bọn họ xong việc, để cô ta tỉnh lại tự chứng kiến đi”
Bạch Nguyệt đã sớm cho hệ thống bỏ thuốc vào nước uống của Á Nhi và Cố Hàn, và tráo thuốc Cố Hàn đưa cho Á Nhi thành mê dược có hiệu lực 30ph.
Sau khi Á Nhi đưa Hạ Vi vô phòng của Hạ Vi, Bạch Nguyệt đã cho hệ thống mèo con đánh ngất Á Nhi để trên giường của Hạ Vi, còn Hạ Vi bị mèo con không một chút thương tiếc nhét dưới gầm giường.