Con ngựa lao vào giữa đám người, Nhậm Băng Tuyết chói tai hét to.
Tần Kiêu cong nửa người dưới, giảm tốc độ, ôm Tô Lăng lên ngựa. Hành động này đòi hỏi sức lực ở cánh tay, trọng tài bị tên điên kia làm cho sợ hãi.
Tô Lăng bị dọa ngu người.
Cô ngồi trước Tần Kiêu, bên tai là tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn. Tần Kiêu không nói lời nào, bỗng dưng đạp vào bụng ngựa.
Tô Lăng đang ngồi nghiêng một bên, gió lạnh thổi tới, thế giới của cô quay tròn.
Tô Lăng không chịu nổi nữa, cô hét lên.
Trong chốc lát, cô thật sự có ảo giác Tần Kiêu sẽ mang theo cô mà cùng tự sát.
Nhưng cô không muốn chết, hơi thở nóng bỏng từ người đàn ông là nhiệt độ duy nhất mà cô có thể cảm nhận được. Cô ôm chặt eo hắn, cả người cũng vùi vào lòng hắn.
Thật lâu sau cô mới run rẫy cầu xin: “Tần… Tần Kiêu… Anh mau… Dừng lại.”
Hắn cười một tiếng.
Khóe miệng cong lên thành một độ cong sắc bén, cảm giác được cô đang ôm chặt mình, một tay hắn cầm dây cương, tay còn lại vòng qua eo cô.
Hắn có một loại xúc động, muốn khảm cô vào cơ thể mình.
Nước mắt của Tô Lăng vì sợ mà trào ra hết: “Anh dừng lại đi!”
Giọng nói của Tần Kiêu như bị gió cắt ra, ba phần lạnh lẽo: “Không phải em rất ghét tôi sao?”
Cô sắp chết tới nơi, làm gì còn để ý đến mấy thứ này? Cô thút thít khóc: “Tôi không ghét, sau này cũng không ghét.”
Tô Lăng cảm thấy mình sẽ ngã mất, cái chết đáng sợ thế nào, người đã từng trải qua sẽ không bao giờ muốn quay lại nữa.
Hắn tin mới lạ.
E là sau này cô sẽ hận chết hắn.
Dù sao cũng đã ghét, chi bằng càng ghét hơn một chút nữa đi. Tần Kiêu hung tợn thầm nghĩ, cảm thấy bản thân quả thật là một tên biến thái.
Hắn dùng giọng điệu bình tĩnh ra lệnh cho cô: “Nói em thích tôi.”
Tô Lăng nức nở: “Thích… Thích anh.”
Tần Kiêu cong môi.
Ha, mềm mỏng không bằng cứng rắn, nhìn xem bây giờ ngoan ngoãn thế nào. Thật dễ nghe.
Gió đêm lạnh lẽo, hắn đi chậm lại, cởi nón sắt ra đội lên đầu cô. Hắn không sợ chết, Tô Lăng sợ tới mức cả người chẳng còn sức, không còn chút sức lực nào, chỉ có thể để hắn lăn lộn.
Hắn hôn lên chiếc nón sắt lạnh lẽo của cô.
“Tô Lăng.”
Cô run rẩy, không dám trả lời.
Hắn cũng không cần cô đáp lại: “Ôm chặt một chút.”
Sau đó, hắn theo thứ tự mà cởi bỏ miếng bảo vệ cổ tay, đệm đầu gối rồi đeo chúng lên người cô. Thiết kế của bộ bảo vệ này là nút tự động, áp lên người cô thì sẽ vừa khít.
Cuối cùng hắn cũng cười: “Em đã lấy mạng của tôi rồi, dù sao bây giờ cái gì ông đây cũng cho em.” Trái tim cũng đã sớm cho em, đáng tiếc em lại ghét bỏ.
Sao Tô Lăng nghe rõ hắn đang nói gì được, đầu óc cô như chết lặng.
Một lúc sau mới nhận ra tốc độ của con ngựa đã chậm hơn một chút, cô khó khăn nặn ra mấy chữ: “Chúng ta… Chúng ta đi xuống được không?”
Hắn khẽ cười: “Không được, đi xuống em sẽ không nhận người nữa.”
Ngay cả suy nghĩ lấy mạng đổi mạng, Tô Lăng cũng có, cô thật sự muốn giết chết tên khốn này.
Hắn im lặng một lúc, trong mắt hiện lên tia sáng kỳ lạ, khó hiểu: “Cũng không phải là không thể.”
Tô Lăng cảm nhận được nhịp thở của hắn thay đổi, có chút dồn dập.
Cô biết hắn sắp bàn điều kiện với mình, nhất thời cảm thấy căng thẳng.
Giờ phút này, trên bầu trời đêm dài vô tận, bao la. Gió đêm thổi tóc cô lướt trên mu bàn tay hắn, dâng lên một cơn ngứa ngáy khó kiềm chế.
Yếu hầu của Tần Kiêu giật giật, Tô Lăng liền nghe thấy hắn nói: “Cho tôi sờ chân một cái.”
…
Vạn Bạch Bạch nghĩ đến cảnh vừa rồi, cả người đều không khỏe, cô ta lắp bắp:” Cậu Tần… Điên rồi à?”
Cô ta đã nói lên suy nghĩ của tất cả mọi người ở đây.
Mặt Nhậm Băng Tuyết lúc đỏ lúc trắng, ả là người bất ngờ nhất. Lúc này trong lòng ả cồn cào khó chịu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng nói nhảm, cậu Tần chỉ muốn trút giận cho tôi thôi.”
Vạn Bạch Bạch phụt cười: “Lý do này hay đó. Hình như tôi vừa thấy mười ngàn con công xòe đuôi cùng một lúc. Úi chời, mắt tôi cũng bị chọc mù rồi!” Lời mỉa mai của cô ta khiến Nhậm Băng Tuyết xanh mặt.
Vạn Bạch Bạch có thực lực, ả cũng không phải người không có danh tiếng trong giới giải trí, ả không khách sáo mà phản bác lại.
Hai người phụ nữ cứ líu ríu cãi vả, trọng tài không ngừng được, cũng không dám ngăn cản.
Một lúc sau, tám người đàn ông lần lượt trở về.
Đợi hồi lâu, tám người ngơ ngác: “Anh Kiêu đâu?”
Quách Minh Nham đang tự hào vì mình đã giành hạng nhất, cậu ta cũng ngẩng đầu nhìn theo, đèn huỳnh quang chỉ chiếu sáng một góc nhỏ trên mặt đất, ở phía xa, một bóng người cũng không thấy.
Quách Minh Nham gãi đầu: “Té ngựa? Xảy ra chuyện?”
“…” Mọi người cứng họng.
Quách Minh Nham nhảy dựng lên: “Đậu mé, tìm người đi!”
Vạn Bạch Bạch cảm thấy một lời khó nói hết: “Cái miệng của cậu Quách… Nguyền rủa cũng hay quá nhỉ.”
Cô ta nhớ ra Tô Lăng vẫn đang ở cùng cậu Tần, cũng không cãi nhau với Nhiệm Băng Tuyết nữa, cô ta lập tức hỏi nhân viên: “Mấy người có thể tìm họ không?”
Nhân viên toát mồ hôi lạnh, nhưng nhớ tới trường đua ngựa có đầy đủ các biện pháp an ninh, vội vàng nói: “Chúng tôi lập tức cho người ra ngoài tìm.”
Tuy nhiên, chưa cần bọn họ đi tìm thì Tô Lăng và Tần Kiêu đã trở về.
Ngựa của hắn cũng không còn.
Bộ đồ bảo vệ của Tô Lăng cũng bị hắn ném trên bãi đất trống, sáng mai sẽ có nhân viên nhặt lại.
Hắn ôm Tô Lăng, chậm rãi đi tới, trong mắt nhiễm ý cười, ôm cô không tốn chút sức.
Tất cả mọi người ở đó đều không hiểu rõ tình hình, chỉ có Quách Minh Nham tủi thân, cậu ta biết, cậu ta biết! Cậu ta thắng cũng chả vui vẻ.
Tô Lăng… Chân cô mềm tới cực điểm. Cô không còn sức, sắp bị dọa chết.
Chân cô cũng đau, tên khốn đó mang ngược vớ cho cô, hắn không nhìn rõ trong bóng tối, nhưng Tô Lăng xỏ vào thì cảm thấy không thoải mái.
Cô vừa xấu hổ vừa tức giận, muốn khóc song cố nghẹn lại.
Tần Kiêu liếc đám đàn ông, bọn họ đều nhường đường, Tần Kiêu đặt Tô Lăng ngồi xuống ghế mềm.
Nhóm đàn ông ở phía sau huýt sáo nói đùa: “Lần đầu tiên cậu Tần thua, chuyện gì đây? Trạng thái không tốt ư?”
Tần Kiêu cong môi thừa nhận: “Ừ.”
Quách Minh Ngham nghiến răng: “Bất động sản Đông Thành!”
Tần Kiêu hừ cười: “Trở về cho cậu.”
Da đầu Vạn Bạch Bạch tê tái, nhưng cô ta là người ép cô tới, thực sự sợ Tô Lăng xảy ra chuyện. Hơn nữa bộ dạng Tô Lăng cũng rất sợ hãi, trên mi cô còn đọng nước mắt, khóe mắt ửng đỏ.
Vạn Bạch Bạch vội vàng ngồi xuống cạnh cô: ” Tô Lăng, em sao rồi, không sao chứ?”
Tô Lăng sợ rằng mình vừa mở miệng thì giọng sẽ run rẫy, cô lắc đầu.
Tần Kiêu buồn cười, nhưng lại nhịn được. Hắn rót một cốc nước nóng rồi quay lại đút cho cô, cô quay đầu đi, nhìn hắn bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.
Hắn ho một cái, dúi cốc nước vào tay Vạn Bạch Bạch: “Đút cho cô ấy uống.”
Khóe môi cô ta giật giật, cảm thấy khó có thể hiểu được thế giới này, vụ gì đây?
Cô ta đưa nước đến miệng Tô Lăng, Tô Lăng tự mình cầm lấy, uống một cốc nước ấm, cuối cùng nhịp tim của cô cũng bình thường trở lại, mặt cô đỏ lên. Lúc này Tần Kiêu đã đưa đám đàn ông ra ngoài.
Vạn Bạch Bạch chớp mắt, cảm thấy lạ lùng, hỏi Tô Lăng, “Vụ gì vậy, cậu Tần là sao đấy, chuyện gì xảy ra?”
Sau đó cô ta thấy vành tai của Tô Lăng đỏ lên, cô nói với giọng điệu cực kỳ xấu hổ: “Sớm muộn gì em cũng giết anh ta!”
Vạn Bạch Bạch: “…” Giỏi, giỏi, nhưng em đứng lên được rồi hẳn nói tiếp.
Cảnh tượng ở trường đua ngựa Tây Lâm, trong lòng Vạn Bach Bạch và Nhậm Băng Tuyết cảm thấy có chút vi diệu.
Hai người họ đều không ngu ngốc, nếu nói Tần Kiêu không biết Tô Lăng, chắc chắn là giả…
Ngày hôm sau, bảy tám tên đàn ông quần áo lụa là rời đi gần hết. Dù sao thì ai cũng có việc riêng. Quách Minh Nham như một bắp cải nhỏ héo úa, trưa hôm sau cậu ta mới dậy, Vạn Bạch Bạch mặc một chiếc sườn xám màu đỏ rượu, dựa vào cửa cười tới diêm dúa lòe loẹt.
Quách Minh Nham bị nụ cười của cô ta làm cho sửng sốt: “Cô… Cô muốn làm gì?”
Vạn Bạch Bạch nói: “Úi chời, anh sợ gì chứ?”
Lông tơ của Quách Minh Nham cũng sắp dựng đứng cả lên.
“Lúc trước cậu Tần quen biết Lăng Lăng đúng không?”
Quách Minh Nham ngậm chặt miệng, nhìn cô ta bằng ánh mắt như: “Cô hỏi gì thì tôi cũng không nói cho cô đâu, cô dẹp cái tâm tư này đi.”
Vạn Bạch Bạch cười khúc khích: “Anh không nói tôi cũng biết, tôi không mù. Tôi chỉ muốn nhờ cậu Quách chuyển lời, cậu Tần có rảnh thì lướt weibo xem con công xòe đuôi thế nào.”
Chỉ số IQ của Quách Minh Nham không đạt tiêu chuẩn, cậu ta không hiểu Vạn Bạch Bạch đang nói gì: “Hả? Con công?”
Vạn Bạch Bạch không nói thêm nữa, cô ta che dù rời đi, ngâm nga hát.
Tô Lăng vẫn đang học thuộc lời thoại ở đoàn phim.
Chiều qua, scandal “Sự việc đánh người” rầm rộ truyền đi, nghiễm nhiên cô trở thành đối tượng bị chỉ trích. Ngay cả khi nhiều người trong đoàn phim thích cô, họ cũng không dám lên tiếng vào lúc này.
Tâm trạng Vạn Bạch Bạch đang rất tốt, cô ta có loại cảm giác trâu bò là người của bà đây lại ôm được bắp đùi vàng.
Chủ yếu là sáng nay đối diễn với Nhậm Băng Tuyết. Ả NG* gần mười lần khiến tâm trạng cô ta rất vui vẻ.
*No good.
Cô ta vuốt lung tung mái tóc đáng yêu của Tô Lăng: “Tiểu Cửu nhà mình thật có bản lĩnh.”
Tô Lăng ngẩng đầu lên, tối hôm qua cô bị hoảng sợ, sắc mặt rất kém, dù gì lát nữa sẽ trang điểm, chắc cũng không nhìn ra đâu.
Cô đều dịu dàng với những người mà cô thích, nếu Bạch Bạch muốn vuốt thì cô sẽ để cho Bạch Bạch vuốt.
Trái tim của Vạn Bạch Bạch như muốn tan chảy, cô ta cảm thấy mình nhặt được một báu vật.
Tô Lăng đọc thoại, Vạn Bạch Bạch ở bên cạnh lướt weibo.
Tô Lăng nhớ đến chiều nay Vạn Bạch Bạch còn có cảnh diễn: “Bạch Bạch, chị không học thoại chiều nay à?”
Vạn Bạch Bạch cười nói: “Trí nhớ chị khá tốt, xem hai lần là nhớ.”
Trong mắt Tô Lăng sinh ra nể phục và hâm mộ, cô hơi đần nên tốn rất nhiều thời gian để học thuộc.
Vạn Bạch Bạch bật cười, Tô Lăng không biết là chính cô có thiên phú thế nào, cô đã diễn nhân vật Cửu Lý một cách xuất sắc. Cứ đợi bộ phim này phát sóng thì biết.
Vạn Bạch Bạch xem lại, phát hiện những ý kiến trái chiều hôm qua đã không còn nữa.
Thanh Ngu đã lên tiếng, đưa ra thông tin chính thức.
Thanh Ngu V: “Đã xác minh, vụ việc “Mười Hai Năm Phong Trần” ngày hôm qua hoàn hoàn là bịa đặt ác ý, chỉ là hai diễn viên đối diễn bình thường. Đã điều tra ra người tung tin đồn và sẽ truy cứu trách nhiệm pháp lý.”
Tối hôm qua Vạn Bạch Bạch đã đoán được Tần Kiêu không làm chuyện này, không ngờ lại giải quyết nhanh như vậy. Vẫn là ông chủ tuyệt nhất.
Tha thứ cho cô ta không kiểm soát được lòng hiếu kỳ: “Lăng Lăng.”
Cô gái đáp lại: “Hửm?”
“Tối hôm qua ở Tây Lâm, em và cậu Tần đã xảy ra chuyện gì vậy?” Không lý nào tâm trạng của hắn lại vui vẻ đến vậy chứ.
Tô Lăng siết chặt tay, vệt đỏ trên mặt lan ra đến vành tai. Dù tính tình có tốt đến đâu, cô cũng sắp bùng nổ rồi, cô hận chết tên khốn nạn kia! Không ai được phép nhắc tới Tây Lâm nữa!