Bác sĩ bước ra khỏi phòng cấp cứu. Cũng may trước khi đưa đến đây, Thạch Dị Quy đã giúp Mã Anh Kỳ đẩy một lượng nước ra ngoài nên không bị tắt đường thở. Cả nhà thở phào một hơi, anh như trút được tảng đá đè nặng trong lòng mình.
“Nếu cô bé đã tỉnh rồi, vậy hai bác cứ vào thăm đi ạ! Con xin phép đi trước!”
Bà Mã lên tiếng.
“Này cậu ơi! Hay là đợi con bé nhà tôi tỉnh lại, nó phải cảm ơn cậu nữa chứ!”
Thạch Dị Quy cong môi cười, khách sáo nói.
“Không cần đâu ạ! Có duyên, thì sẽ gặp lại thôi!”
Anh nói rồi cúi đầu chào, sau đó quay người rời đi. Viên Mẫn thấy vậy cũng chào bọn họ rồi chạy đi theo anh. Thạch Dị Quy vừa đi qua khúc cua của bệnh viện, cơ mặt căng như dây đàn của anh cuối cùng đã được thả lỏng. Anh nhìn đồng hồ mà Mã Anh Kỳ tặng mình, rồi nhớ đến lời mà Diệu Hương đã nói lúc nãy.
Người đẩy cô xuống nước, tên là Tô Tuyết Vân.
Viên Mẫn chạy theo, chạy mãi chạy mãi mới đuổi kịp rồi vỗ vai anh một cái.
“Này! Anh đi rồi Anh Kỳ làm sao?”
Thạch Dị Quy nhìn anh ta, anh ta mới tiếp lời.
“Rõ ràng là quan tâm người ta, anh còn giả vờ cái gì?”
“Anh không hiểu đâu. Đừng nói nữa, bây giờ tôi phải về.”
Viên Mẫn há miệng ra, sau đó cũng chịu thua mà đi tới nói.
“Vậy thì thôi! Tôi về khu quân đội trước!”
Thạch Dị Quy gật đầu, nhìn anh ta rời đi. Sau khi xác định anh ta thật sự đi rồi, mới đột nhiên quay người chạy ngược vào bên trong bệnh viện. Anh chạy đến phòng bệnh của Mã Anh Kỳ, không đi vào mà chỉ nhìn cô qua cửa sổ. Cô đã tỉnh lại, có mẹ ngồi bên cạnh bón cháo cho cô. Bà ấy kể rằng cô được một người họ Thạch cứu mạng rồi đưa đến đây.
Mã Anh Kỳ ngẩn ra. Người họ Thạch?
Không lẽ là…
Cô như có linh cảm gì đó mãnh liệt, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng Thạch Dị Quy đã kịp thời tránh đi. Anh cụp mi mắt, sau đó chậm rãi bước đi rồi rời khỏi phòng bệnh. Lần này nếu như anh không ở hồ bơi Thỏ Ngọc dạy các bạn cách chống đuối nước, biết đâu chừng người cứu cô sẽ là một người khác.
Như vậy không phải không tốt. Chỉ là việc hô hấp nhân tạo…
Để một người khác làm việc đó thay vì là anh. Như vậy thì có chút…
Thạch Dị Quy lắc đầu. Một người chưa từng nghĩ nhiều như anh, hôm nay đã nghĩ tới nghĩ lui chuyện đó biết bao lần rồi. Anh vỗ đầu mình, thở ra một hơi rồi về lại chung cư. Đột ngột rời khỏi khu cứu hộ khi đang làm việc mà không báo trước, nên bây giờ anh phải gọi điện để nói với cấp trên. Cũng may sau khi biết tin anh cứu được một người thoát khỏi đuối nước, việc này mới không bị truy cứu.
Anh bỗng thấy mình có chút căng thẳng. Thật sự đúng như lời mà Viên Mẫn đã nói sao? Anh rõ ràng quan tâm đến cô, vậy mà khi cô tỉnh lại bản thân đã như một tên hèn nhát mà chạy mất.
Nhưng cô bạn nhỏ của anh là người hiểu chuyện như vậy, sẽ không buồn lòng anh chứ?
Ting ting.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Thạch Dị Quy nhìn xuống thì thấy người gửi tin nhắn đến là Mã Anh Kỳ.
[Cảm ơn anh. Em không sao.]Anh nhìn màn hình điện thoại, đến khi nó tắt rồi vẫn không biết nên trả lời làm sao. Im lặng một lúc lâu, anh mới nhắn.
[Anh tới thăm em.]…