– Ta xem thử.
Đường Thiên Nhi giơ tay đoạt lấy ngọc giản đỏ sậm trong tay Mục Trần, đảo mắt nhìn qua, trên ngọc giản có những chữ viết tỏa hàn khí.
Phàm cấp thượng phẩm, Sâm La Tử Ấn.
– Sâm La Tử Ấn?
Đường Thiên Nhi mặt cười rốt cục biến đổi, đôi mắt đẹp trợn tròn căm giận nhìn Mục Trần, nói:
– Ngươi định làm cái gì đó? Linh quyết này cũng dám tu luyện?
Sâm La Tử Ấn, tên tuổi linh quyết này nàng dĩ nhiên cũng biết, dù nó là phàm cấp thượng phẩm linh quyết, nhưng trong Bắc Linh viện còn có hung danh rất lớn. Không phải vì nó uy lực dữ dội thế nào, mà vì trước đó có hai vị đệ tử thiên phú vĩ đại tu luyện nó, kết quả là kinh mạch đứt khúc, suýt nữa thành phế nhân. Từ đó về sau, không ai dám để ý đến linh quyết này nữa.
– Ta trước đây đã nghiên cứu nó, kỳ thật rất lợi hại, bởi vì muốn tu luyện nó cần một yêu cầu, là phải có linh lực bá đạo. Hai vị kia linh lực bản thân vẫn chưa đạt tới trình độ bá đạo nên mới thất bại.
Mục Trần giải thích.
Hắn hiện giờ tu luyện Đại Phù Đồ quyết, linh lực u tối tuyệt đối không phải linh lực tầm thường có thể so sánh. Mức độ bá đạo của nó hẳn là rất phù hợp với Sâm La Tử Ấn.
– Không được!
Đường Thiên Nhi nghiêm mặt, trợn trắng mắt quát lên:
– Hơn nữa ngươi căn bản không có đủ uy tín xem bộ linh quyết này.
Xem linh quyết ở linh quyết thất cũng có quy định, nếu là phầm cấp linh quyết bình thường, mọi đệ tử đều có thể xem. Linh cấp linh quyết, cần được đạo sư cho phép.
Tuy Sâm La Tử Ấn chỉ là phàm cấp thượng phẩm, nhưng nó được liệt vào dạng linh quyết nguy hiểm, muốn xem loại linh quyết này, phải là đệ tử thiên giới uy tín nửa năm, Mục Trần vừa được thăng cấp, dĩ nhiên không đủ.
Hai mắt đen của Mục Trần hiện lên nét cười nịnh, trêu Đường Thiên Nhi:
– Bởi thế ta mới dẫn ngươi theo a, giúp ta lấy linh quyết này ra đi.
Đường Thiên Nhi không nhịn được trợn tròn đôi mắt nhìn Mục Trần, cắn răng, quay đầu đi chỗ khác:
– Muốn ta giúp ngươi, không có cửa đâu!
– Thiên Nhi tỷ, giúp ta đi mà.
Mục Trần hơi hướng người ra trước, khuôn mặt khôi ngô tiến sát cô gái đang nổi giận kia, hơi thở đầy nhiệt khí phả vào gương mặt mịn màng của nàng.
Đường Thiên Nhi bị hắn làm cho hoảng sợ, vội vàng lui ra sau từng bước, mặt ỉu xìu như nắng chiều, xấu hổ giống như ánh nắng chiều bàn, xấu hổ hậm hực:
– Tên vô lại!
Mục Trần nhún vai, đôi mắt đen láy nhìn Đường Thiên Nhi dỗ dành
– Ta thật muốn tu luyện linh quyết này một chút, tin ta, không có việc gì đâu, được không?
Đường Thiên Nhi khẽ cắn môi, dáng vẻ giằng co do dự, dù sao linh quyết này hung danh rất lớn, nếu Mục Trần cũng giống hai vị học trưởng kia, nàng thật sự không thể tưởng tượng hậu quả đó đáng sợ thế nào a….
– Ồ? Mục Trần ngươi đã đến đây a?
Khi Đường Thiên Nhi còn đang do dự, đột nhiên một giọng nói tinh tế mềm mại từ sau lưng truyền tới, hai người Mục Trần nhìn sang, một cô gái thân áo đỏ, xinh đẹp lộng lẫy đang mỉm cười đứng đó, chính là Hồng Lăng.
Mục Trần cũng sửng sốt khi thấy Hồng Lăng, dường như đây là lần đầu tiên từ khi hắn vào Bắc Linh viện, nàng chủ động đến chào hỏi hắn. Dù trước kia cũng khá thân thiết, nhưng sau lại bất hòa nhiều hơn, hiện tại cũng chỉ xem như người dưng nước lã.
– Xin chào, Hồng Lăng học tỷ.
Mục Trần cũng mỉm cười chào hỏi, một tiếng Hồng Lăng học tỷ, khiến cho Hồng Lăng nét vui cười cũng giảm đi. Xưng hô như thế nghĩa là Mục Trần đối với nàng đã ít đi thân thiếtm càng nhiều hơn lễ phép khách sáo.
Hồng Lăng đôi mắt mềm mại đáng yêu chợt lóe, nhìn ngọc giản đỏ sậm đang bị Đường Thiên Nhi gắt gao nắm chặt, dường như hiểu được tình hình, chợt cười nói:
– Sao? Ngươi muốn mượn xem linh quyết nguy hiểm này ư? Có cần ta giúp không?
Mục Trần liếc nhìn Đường Thiên Nhi, xưa nay hai nàng nhìn nhau không vừa mắt, quả nhiên gương mặt nàng lạnh lùng quay đi chỗ khác, hắn mới cười nói:
– Đa tạ ý tốt của học tỷ, Thiên Nhi tỷ đã đáp ứng giúp ta.
Hồng Lăng gật đầu, nàng nụ cười nhu hòa của thiếu niên kia, gương mặt khôi ngô, thân hình cao lớn, khiến trong lòng thoáng khó hiểu. Tên nhóc con năm xưa bình bình không có gì kì lạ, cách nào cũng không khiến nàng chú ý, bất tri bất giác đã trở nên xuất sắc như vậy.
– Thôi được rồi, ta sẽ không quấy rầy nữa.
Hồng Lăng mỉm cười chào Mục Trần, không hề dừng lại mà xoay người bước đi, dáng người yểu điệu mềm mại đáng yêu, khiến số người thưa thớt đang xem linh quyết cũng đưa ánh mắt hâm mộ nhìn qua, rồi lại ghen tị nhìn Mục Trần. Thật là một tên có phúc, hai đóa hoa xinh nhất Bắc Linh viện đều ở cạnh hắn a.
– Ta đồng ý giúp ngươi khi nào?
Nhìn thấy Hồng Lăng đã đi xa, Đường Thiên Nhi mới quay lại hừ nhẹ, cất tiếng.
– Vậy ta đi tìm Hồng Lăng học tỷ…
Mục Trần ra vẻ bất đắc dĩ.
– Ngươi dám?
Đường Thiên Nhi vội vàng hét lên, nhưng thấy cái vẻ mặt trêu tức của Mục Trần sau đó, nàng mới khẽ cười đỏ bừng mặt, oán hận cắn răng nói:
– Giúp ngươi cũng được, bất quá phải cam đoan với ta, nếu có vấn đề gì xảy ra phải lập tức ngưng tu luyện!
Mục Trần cười tủm tỉm gật đầu.
– Còn nữa…
Đường Thiên Nhi giương đôi mắt to xinh đẹp quét sang Mục Trần, lộ ra một nét cười ngọt ngào vui vẻ trên gương mặt.
– Nửa tháng sau Bắc Linh Nguyên tu luyện, ngươi đi theo đội của ta.