Thẩm Cảnh Liên hoàn toàn sụp đổ “Trang Điềm Điềm, cô như vậy mà lại ra đi thật sao ?”
………
Reng…
Tạ Tân tay nâng ly rượu trút cạn vào miệng, anh đang thất tình nên rất buồn, đến bar để giải sầu.
Reng…
Thấy điện thoại cứ reo liên tục, anh bấm nghe…
“Cậu đang ở đâu ?”
‘Nhị thiếu, tôi đang…’
Tút…
‘Alo…nhị thiếu…’
Tút…
Tiếng tút kéo dài, Tạ Tân nhíu mày nhưng rồi ném điện thoại sang một bên, mặc kệ đi anh đang buồn nên không muốn bận tâm nhiều.
Nghe có tiếng nhạc xập xình, Thẩm Cảnh Liên đoán được Tạ Tân đang ở đâu nên tắt máy ngay lập tức.
“Tên khốn Tạ Tân này, lại đến quán bar”.
Một mình Thẩm Cảnh Liên đến dự tang lễ mà Trang gia tổ chức cho Trang Điềm Điềm. Nhìn vào tấm di ảnh mà lòng anh thoáng đau, thoáng nhớ…anh không biết đó là thứ cảm giác gì nhưng nó vô cùng khó chịu…cô còn quá trẻ, chính anh là người đã khiến cho cô thành như thế này…nỗi ray rứt này rồi sẽ đeo bám anh cả đời, anh nhớ lại cảnh tượng đêm ấy, anh lái xe trong cơn say và đã đâm thẳng vào người cô.
Thẩm Cảnh Liên nhìn quanh mà không khỏi bức xúc “Trang gia các người nghèo hèn đến mức tổ chức tang lễ cho con gái mình sơ sài thế này sao ?”
Trang Diễm Hiền liếc nhìn Thẩm Cảnh Liên một cái sắc lạnh rồi lạnh lùng lên tiếng “chuyện của Trang gia chúng tôi, bao giờ mới đến lượt cậu lên tiếng. Con gái tôi ra thế này còn không phải là do tên khốn kiếp Thẩm Cảnh Liên cậu gây ra cho nó đó sao ? Trang gia của tôi là vì nghĩ đến tình nghĩa với Thẩm lão gia và cũng vì ông ấy vừa mới qua đời nên không muốn làm lớn chuyện việc cậu đã hại chết con gái tôi. Tôi đã mắt nhắm mắt mở không truy cứu, vậy mà cậu còn ở đây ý kiến !”
Thẩm Cảnh Liên im lặng không nói gì thêm, anh chỉ xót xa cho Trang Điềm Điềm, đường đường là một đệ nhất thiên kim mà trong thiên hạ chưa từng có ai biết đến sự tồn tại của cô và khi cô ra đi cũng chẳng ai hay biết.
Thẩm Cảnh Liên nhìn vào tấm di ảnh của Trang Điềm Điềm thêm một lúc rồi dứt khoát ra về.
…—————-…
Đan Mạch !
Vùng đảo nhỏ mùa thu vừa đẹp vừa yên bình.
Trang Điềm Điềm ngồi ngắm biển chiều mênh mông, hải âu từng đàn bay lượn.
‘Mẹ ơi !’
Trang Điềm Điềm mỉm cười “Tích nhi vui vẻ như vậy là có chuyện gì ? Kể mẹ nghe xem nào !”
Trang Thiên Tích cười híp mắt “mẹ ơi, hôm nay cậu sẽ đến thăm mình và cậu có hứa sẽ đưa con rời khỏi đảo dạo chơi”.
Trang Điềm Điềm thấy con trai có vẻ như rất hứng thú nên khẽ hỏi “Tích nhi của mẹ không thích sống trên đảo sao ?”
‘Dạ không phải đâu ạ ! Sống ở đâu có mẹ thì con cũng đều thích, chỉ là trên đảo không vui bằng ngoài kia ạ !”
Trang Điềm Điềm thoáng buồn “thật tội cho Tích nhi, còn nhỏ như thế đã theo mình lên đảo sống…nơi này chỉ có họ Trang, ngoài mình ra thì không còn ai là người thân, ngay cả một người bạn đồng trang lứa để cùng chơi cũng không có”.
‘Sao mẹ buồn vậy ?’
– Mẹ không có !
‘Vậy sao mẹ không cười ? Hay mẹ nhớ bà ngoại ?’
– Ừ !
Trang Điềm Điềm khẽ thở dài, trên đảo này tuy chẳng thiếu gì, mẹ cô còn cho xây dựng cả một tòa Lâu đài rộng lớn để hai mẹ con cô sống, cả vùng đảo này là thuộc quyền sở hữu của cô. Tuy cô có tất cả mọi thứ nhưng lòng lại thấy cô đơn và hiu quạnh vô bờ bến.