Thanh Khâu Quyết lẳng lặng vuốt ve ngọc bội: “Đại khái là đúng rồi, nhưng hắn không có dễ lừa như vậy, sau sẽ giám sát ngươi nghiêm ngặt hơn. Cho dù là ngươi hay là “Lục” thì đều sẽ bị hắn cho vào danh sách tình nghi.”
“Như vậy cũng có một nhược điểm lớn nhất đó chính là nếu đầu bên kia có chút sóng gió gì đều sẽ thu hút sự chú ý lớn của hắn. Nói trắng ra là cứ ngu ngốc mà mù quáng nghi ngờ, giết nhầm còn hơn bỏ sót. Hắn cũng chỉ có thể dựa vào sự tàn nhẫn này thôi.”
Thanh Khâu Quyết cười nhạo, biểu cảm kinh bỉ dường như sắp hóa thành thật, giọng nói đầy sự trơ trẽn và khinh thường. Trong lúc vô tình ánh mắt y nhìn qua Tạ Lăng Du, trong lòng thế mà lại run một chút.
Tạ Lăng Du đang nghiêm túc nhìn y với biểu cảm tìm tòi nghiên cứu và hoài niệm. Hắn còn đang ngẩn ngơ, quên tém lại biểu cảm khiến cho trái tim già vạn năm bất động của Thanh Khâu Quyết hơi dậy lên một chút như vậy.
Hai người còn lại nhạy bén cảm nhận được không khí không đúng lắm, thở mạnh cũng không dám, chỉ im lặng quan sát.
“Sao vậy?” Thanh Khâu Quyết ổn định tinh thần, nhìn hắn không chớp mắt: “Sao Tạ huynh cứ thích nhìn chằm chằm người ta thế?”
Mạnh Nghị và Hạ Úy đồng thời trợn mắt: “???”
Mặt dày đến vậy luôn hả?
Tạ Lăng Du thu hồi tầm mắt, biểu cảm còn còn chột dạ hơn cả y, cúi ngằm không biết sang nghĩ cái gì, lúc lâu sau mới ngắc ngứ trả lời được một câu: “Không, không có gì.”
Mấy người họ cũng đã nói chuyện được kha khá rồi. Bọn Mạnh Nghị chấp nhận ý tưởng cách càng xa hồ ly tinh càng tốt. Đang định tiễn khách về thì Tạ Lăng Du lại đứng dậy trước bọn họ một bước.
“Đi thôi.” Tạ Lăng Du chủ động nói với Thanh Khâu Quyết.
Thanh Khâu Quyết hơi nhíu mày, gật đầu: “Ừ.”
Mạnh Nghị và Hạ Úy hai mặt nhìn nhau, giao lưu bằng ánh mắt.
Cái này không đúng lắm.
Dọc đường đi không ai nói gì. Cho đến khi gần tới tiểu viện, Tạ Lăng Du mới dừng chân lại, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt y, không đầu không đuôi nói: “Huynh là dư đảng của Thái Tử.”
Lời này tuy là câu hỏi nhưng hắn lại dùng câu khẳng định.
Thanh Khâu Quyết ngừng lại một chút: “Coi là vậy.”
Tạ Lăng Du hít sâu một hơi, nhỏ giọng hỏi cái gì đó. Nhưng Thanh Khâu Quyết tai thính mắt tinh, đương nhiên nghe thấy câu hỏi mà hắn hỏi như đang nói chuyện với muỗi.
“Vậy chắc chắn là ngươi biết Thanh Khâu đại công tử… y, y còn… sống không?”
Đầu óc Tạ Lăng Du rất loạn, hắn đã nhiều hơn một lần cảm thấy người này giống với Thanh Khâu Quyết. Một người có thể trông giống người kia, nhưng nếu ở trong cùng một điều kiện phù hợp mà tính cách cũng giống.
Điều đó có nghĩa là, phải chăng bon họ là một?
Có khi nào Thanh Khâu Quyết vốn không chết. Nhưng nếu là người trước mặt này thì thật là quá tốt rồi…
Tạ Lăng Du trong mắt nhiễm ý cười, cúi đầu nhìn y khẽ động vạt áo, trong lòng càng thêm khẳng định.
“Đã chết rồi.” Tiếng nói lạnh lẽo như gió cuối thu làm hy vọng cháy bỏng trong lòng Tạ Lăng Du tắt ngúm.
Hắn như là kinh ngạc ngẩng đầu, gặp phải một đôi mắt lạnh như băng. Môi Thanh Khâu Quyết khẽ mấp máy, gằn từng chữ một: “Chết lúc chính ngọ ở đầu đường, không được toàn thây. Miễn cưỡng nhặt được xác về ở bãi tha ma, chôn trong núi.”
Y trơ mắt nhìn mặt Tạ Lăng Du trắng bệch ra, trong mắt là một sự u tối và khó hiểu.
Tại sao lại có biểu cảm như vậy, đang buồn cho y sao?
Nhưng tại sao lại buồn, rõ ràng đối với y như là hồng thủy mãnh thú tránh còn không kịp, thậm chí còn chưa từng liếc mắt một cái.
“Thật vậy sao?”
Một lúc lâu sau, Tạ Lăng Du lại cúi đầu, giọng nói khàn khàn đầy khó khăn.
Thanh Khâu Quyết ngừng lại một chút, nhíu mày nhìn hắn: “Thật là vậy, không còn gì để nghi ngờ.”
Sắc trời sắp tối, hai người đứng trong gió, vạt áo khẽ bay. Tạ Lăng Du bỗng cảm thấy thật yên lặng, khiến hắn chẳng muốn nói chuyện cũng không muốn di chuyển, trái tim như rơi xuống vực thẳm.
Cảm giác thất vọng và không thể tin được ào tới rào rạt, lập tức bao chùm lấy hắn, không kịp phản ứng.
Thanh Khâu Quyết đợi nửa ngày phát hiện ra hắn vẫn không động đậy, ánh mắt trống rỗng, chẳng báo trước mà đần ra, biểu cảm đờ đẫn đầy đáng thương. Tâm trạng Thanh Khâu Quyết phức tạp, một lúc lâu sau bèn vươn tay ra.
Kéo cổ tay hắn đi về hướng trong phòng, Tạ Lăng Du cúi đầu nhìn, cũng không giãy giụa, như mất hồn mà đi theo y.
“Ngươi nghĩ gì vậy?” Thanh Khâu Quyết kéo người đến phòng, trước khi đi không nhịn được hỏi.
Tạ Lăng Du đưa tay che mắt, nằm nhoài lên giường: “Nhưng ta cảm thấy y vẫn còn sống.”
Cai tên Thanh Khâu Quyết kia chẳng có bản lĩnh gì khác chỉ có cái danh đệ nhất ghi thù đòi nợ. Bản thân còn nợ y một mạng, sao y có thể chết được?
Không thể có chuyện này được.
Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng đôi mắt vẫn không chịu khống chế mà chua xót.
“Ta còn nợ y, sao y còn chưa đến đòi?” giọng Tạ Lăng Du rầu rĩ, như là lẩm bẩm tự nói nhưng cũng giống như đang hỏi.
Bước chân Thanh Khâu Quyết hơi khựng lại, môi dường như hơi mấp máy một chút nhưng lại chẳng nói gì. Đáp lại Tạ Lăng Du chỉ là tiếng đóng cửa.