Đợi sau khi cả hai vào phòng của Long Vũ, cô bé mới thoải mái hơn được chút. Cô nằm ườn lên giường người ta, coi nó như chiếc tổ của mình.
– Haizzz, làm con gái thật khổ~
Long Vũ đứng khoanh tay. Cậu tinh ý, nghe là biết chuyện gì đã xảy ra. Vừa đóng cửa ban công, vừa hỏi:
– Ngọc Ánh bị ốm nên cậu mới sang trễ à?
– Hỏi làm gì? Cậu cũng không hiểu được đâu.
Long Vũ không tra khảo đến cùng vì cậu biết vấn đề họ đang gặp phải. Ai cũng lớn cả rồi. Đây chỉ là chút kiến thức sinh học cơ bản.
Nhưng cách trả lời vô lo vô nghĩ của Ái Nhi làm cậu khó chịu trong lòng, giọng nói đột nhiên trở nên cộc cằn:
– Vậy thì đừng có than vãn ở trong phòng tôi. Chân ngắn rồi thì đừng để não ngắn theo!
Cô gái nhỏ ngồi bậy dậy ngạc nhiên. Đang định cãi lại vài câu thì thấy Long Vũ xoa hai lòng bàn tay. Cô khựng lại, nhỏ giọng hỏi:
– Cậu… lạnh hả?
Chàng trai trẻ không trả lời. Cậu đứng suốt ngoài ban công một tiếng đồng hồ để chờ. Vậy mà nàng ta lại vô tư, chẳng có lấy một lời giải thích đàng hoàng. Ai mà không giận cho được?
Vương Ái Nhi không biết chuyện đó. Cô chỉ đơn thuần thấy bạn mình bị cóng tay.
– Sao im lặng vậy? Cậu đang lạnh đúng không?
– Không. Lên bàn ngồi học đi!
Long Vũ gằn giọng rồi quay lưng bước về phía tủ sách. Thái độ nghiêm khắc kia làm Ái Nhi lo lắng.
Cô bé không dám cãi lời, ngoan ngoãn trèo lên chiếc ghế xoay lớn. Long Vũ cầm theo cuốn sách tiếng Anh đến gần bàn học.
– Ngày mai có bài kiểm tra nên bây giờ tôi sẽ tổng hợp kiến thức.
Vũ mở cuốn sách ra trước mặt Ái Nhi. Cậu hơi cúi xuống. Ngón tay thon chỉ vào từng dạng bài một. Dặn dò và hướng dẫn cách làm.
Bàn tay của Vũ ở trên trang giấy. Nó trắng bệch, thậm chí còn hơi run vì lạnh. Ái Nhi muốn chạm thử. Trong đầu nhỏ có bạt ngàn câu hỏi.
“Tay không có tí máu luôn? Có nên đụng thử không ta? Vậy thì kì quá nhỉ? Hay là xíu nữa học xong rồi xin phép?”
Long Vũ liếc xuống. Cậu thấy hai tay của cô đang vô thức xoa vào nhau trên mặt bàn. Ngôn ngữ cơ thể chỉ ra rằng cô đang căng thẳng.
Mãi để ý đến cô bé mà cậu vô tình để lại một khoảng lặng trong gian phòng.
Ái Nhi chờ mãi không thấy Vũ giảng bài tiếp liền hỏi:
– Nè, cậu ổn không? Nếu thấy mệt thì có thể nghỉ hôm nay. Đang chuyển mùa nên trời hơi lạnh á. Tớ thấy tốt nhất là…
Cô gái nhỏ lập tức im bặt khi cảm nhận được một thứ lạnh buốt chạm vào da.
Long Vũ nhỏ nhẹ, nói rất chậm:
– Ngồi im. Tôi muốn sưởi ấm một chút…
Một bàn tay lớn đang ôm trọn lấy những ngón tay bé xíu của Ái Nhi trên mặt bàn. Cậu đã không kiềm được ham muốn nắm lấy chúng. Hơi nóng làm trái tim không hoàn hảo của Long Vũ như tan chảy.
Còn ngươi to tròn của Ái Nhi lắc nhẹ, lúng túng. Vành tai tự dưng được bơm máu vào đỏ chót. Hai má cũng ửng hồng theo, giống như bông hoa hồng mới nở.
Long Vũ thấy Ái Nhi đỏ mặt thì giật mình rút tay về. Lần đầu tiên, tông giọng trầm này để lộ ra một xíu rối bời:
– A… Tôi… ừm… Tôi chỉ…
Cậu không nói được nguyên câu nên lập tức chuyển chủ đề:
– Khụ khụ! H-học tiếp. Không có xao nhãng!
Ái Nhi xấu hổ cúi mặt xuống bàn. Không khí ngượng ngùng làm con tim của cô gái nhỏ réo liên tục.
“Nữa! Lại cảm giác khó chịu này nữa! Sao mình thấy mắc cỡ vậy nè…”