Nhưng mà lúc này chắc không có ai tới đâu…
Vừa nghĩ khỏi đầu thì phòng cách vách có người tới, bởi vì tấm ngăn giữa các phòng là kính mờ nên ngài Hách có thể dễ dàng nhìn thấy đường nét cơ thể của người bên cạnh.
Xong đời, không biết người ta có nghe thấy không nữa.
Ngài Hách lại nghĩ, không sao đâu, người ta cũng đâu biết mình là ai, có gì phải sợ, nghe được thì kệ thôi.
Thông qua tấm kính mờ, hắn thấy người bên cạnh cao xêm xêm hắn, vóc dáng cũng rất tốt, hơn nữa da còn rất trắng.
Ngài Hách nhanh chóng tắm xong, cũng không định nghĩ nhiều, mặc áo tắm ra ngoài, chuẩn bị thay quần áo để tập luyện.
Ngài Hách mặc xong quần áo, đang ngồi trên ghế nhỏ đi giày thể thao thì nghe thấy tiếng nói: “A, ngài Hách, ngài cũng tới đây à.”
Duma, giọng nói này nghe quen quen…
Hắn đột ngột ngẩng đầu lên, là thầy Chu, anh cũng vừa tắm xong, đang mặc áo tắm của phòng tập.
Ngài Hách sững sờ chào hỏi đôi câu với anh, lại nghĩ, vừa rồi trong phòng tắm chỉ có hai người, vậy người vừa nãy tắm ở phòng kế bên là thầy Chu… Thầy Chu chắc đã nghe thấy mình hát rồi, đúng không?
Trời ơi…
Ngài Hách âm thầm đỡ trán trong lòng, xấu hổ quá.
Thầy Chu cởi áo tắm, không để tâm lõa thể trước mặt người khác, mặc quần áo tập vào.
Tay buộc dây giày của ngài Hách run run. Mặc cho hắn đã hết sức kiềm chế ánh mắt của mình trôi dạt sang bên kia, thế nhưng có trách thì trách thị trường* của bản thân quá rộng, đã thoáng nhìn được cơ thể trắng muốt đằng kia.
*thị trường là vùng nhìn thấy của mắt, “thị” là mắt (vat lu 9).
Sau đó không hiểu thế nào, đầy đầu ngài Hách chỉ toàn giấc mộng xuân không lâu trước đây.
Lúc thầy Chu còn đang mặc áo tắm, giọt nước vương trên tóc nhỏ xuống xương quai xanh của anh, mảnh da trơn bóng hiện ra, giống y hệt trong giấc mộng.
Ngài Hách còn tưởng rằng mình đã quên được giấc mộng đó, ai ngờ đúng lúc này lại nhớ lại, hơn nữa hình ảnh còn vô cùng sống động, sắc nét, gợi cảm.
Ngài Hách đi giày, giả vờ bình tĩnh nhanh chân rời khỏi phòng thay đồ, thực chất con hươu trong tim hắn đang nhảy nhót đấm đá lung tung.
Ngài Hách đi tới một cái máy chạy bộ làm nóng người. Thầy Chu cũng tới, anh chọn cái máy chạy bộ ngay cạnh ngài Hách.
Ngài Hách mặt không cảm xúc chạy, giả bộ lạnh lùng.
Hình như thầy Chu rất vui, anh vừa chạy chậm vừa nói: “Ngài Hách, thật khéo.”
“Ừm.”
“Lần đầu tới đây? Trước giờ không thấy ngài.”
“Ừm.”
Thầy Chu cười rất tươi, đoạn nói: “Ngài Hách hát rất êm tai.”
Ngài Hách đang chạy bộ bỗng lảo đảo một cái, gồng không nổi.
Thầy Chu cũng không nói gì nữa, bắt đầu tập trung chạy bộ.
Ngài Hách không tập trung nổi, hắn sợ mình sẽ vừa chạy vừa nhồi máu cơ tim ngay trên máy tập mất.
…
Lão Tôn đi tìm ngài Hách sau cuộc họp nội bộ, vỗ vai hắn hỏi: “Sao rồi, sau này tới tiếp chứ?”
Ngài Hách nói: “Có vẻ chỗ này không tệ.”
Lão Tôn vô cùng vui sướng, nhanh chóng nói: “Tức là ổn đúng không, làm thẻ đi, tôi cho ông thêm ưu đãi!”
Ngài Hách nhìn thầy Chu phía xa xa đang chuyên tâm luyện tập phần cơ delta*, nói: “Được, làm thẻ năm đi.”
*Cơ delta: còn gọi là cơ vai, cơ bả vai.