Thấy “A Nhĩ” không để ý đến, Tu Kiệt liền đi đến gần, hách dịch nói: “Này, nói chuyện chút đi.”
A Lãng lạnh lùng nhìn Tu Kiệt, đưa mắt nhận xét anh ta, sau đó buông ra một câu phũ phàng: “Tôi quen anh sao?”
“Cậu…” Tu Kiệt tức đến trợn mắt, vừa chạm vào cánh tay A Lãng thì ấn đường bị đầu súng lạnh ngắt chĩa vào. Tu Kiệt kinh ngạc, trước đó gặp gỡ “A Nhĩ” còn là một cậu trai vô tư vô hại.
“Đừng.” Từ Di Nhiên nhanh chóng vào can, hạ súng trên tay A Lãng xuống, trực tiếp đẩy Tu Kiệt ra khỏi nhà.
Ra hành lang trước nhà, Từ Di Nhiên nói thêm một câu: “Đừng đụng đến cậu ta.”
Đóng cửa trở vào, Từ Di Nhiên nhiều lần muốn bật cười nhưng thấy hai cái mặt lạnh tanh nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống trong nhà, cô đành nuốt ngược niềm vui vào bụng.
“Không có gì, hiểu lầm thôi, A Nhĩ đâu?”
A Lãng mở túi bày đồ ăn ra, đáp: “Mua bia ở dưới.”
Đổ lẩu vào nồi hâm nóng bằng bếp điện, A Lãng đối với chuyện này vô cùng có kinh nghiệm, hai anh em trai ở chung nhà, giờ giấc làm việc chiếm hai phần ba ngày nên thường xuyên mua đồ ăn ở ngoài về.
Tâm tình Cố Dã vì chuyện khi nãy cực kỳ không vui, Từ Di Nhiên đành phải dỗ dành, gợi mở hỏi: “Anh có nhớ buổi tối sau bữa tiệc không?”
Cố Dã gật đầu mạnh.
“Anh có nhận ra điều kỳ lạ?”
Cố Dã nghiêm túc gật đầu mạnh hơn nữa.
Từ Di Nhiên mỉm cười hài lòng: “Anh đoán đi, Tu Kiệt đến đây là vì ai?”
Vài giây trôi qua, Cố Dã ngạc nhiên há hốc, mắt trợn tròn khó tin nhìn Từ Di Nhiên: “Thật… sao?”
Khoan đáp lại, Từ Di Nhiên mở hình cho Cố Dã xem, nói có sách, mách có chứng. Cố Dã xác minh được lập tức vui vẻ, cơn giận cũng tiêu biến tươi cười rạng rỡ trong chớp mắt.
Trên hành lang vắng lặng buổi sớm, A Nhĩ xác hai túi bia nặng trịch, đang mở cửa nhà Từ Di Nhiên thì đụng mặt Tu Kiệt từ trong nhà kế bên bước ra. Hai người bất động nhìn nhau vài giây, ngay khi nhận thức được tình hình, A Nhĩ hoảng hốt vội vàng chạy vào nhà khóa cửa.
Tu Kiệt ngơ ngác dõi hành động của A Nhĩ vừa rồi, mới mười phút trôi qua, A Nhĩ đã thay quần áo còn mua đồ về, thái độ mới đây với mười phút trước khác nhau một trời một vực.
A Nhĩ cầm hai túi bia hớt hải chạy đến chỗ Từ Di Nhiên, chưa kịp nghỉ lấy hơi đã vội vàng hỏi: “Chị, cái tên kia sao lại xuất hiện ở nhà bên cạnh?”
“À, bố anh ấy bảo đến đây xem mắt.” Từ Di Nhiên nói dối một cách trắng trợn, bị Cố Dã chọt chọt vào lưng, xém chút nữa là bật cười.
“Xem mắt?” A Nhĩ lên giọng, phản ứng cực kỳ khoa trương.
“Ừ, con gái bạn bà Từ, bà ấy mấy chuyện này nhiệt tình lắm.”
Còn tưởng A Nhĩ sẽ tức giận, nào ngờ cậu thở phào mạnh mẽ, kéo ghế ngồi xuống, vui mừng vuốt vuốt ngực: “May quá.”
Hai vợ chồng Từ Di Nhiên và Cố Dã đưa mắt nhìn nhau, khóe môi cùng lúc cong nhẹ, nghĩ cho cuộc sống gia đình bình yên sau này, cả hai phải nhân cơ hội đẩy Tu Kiệt đi thật xa.
Ăn uống trò chuyện được hai tiếng, A Lãng nhận được điện thoại nên rời đi trước, anh vừa rời đi thì có tiếng gõ cửa, A Nhĩ nhanh chóng ra mở.
Vài giây sau, bên ngoài bỗng vọng vào tiếng hét đầy giận dữ của A Nhĩ: “Con ** anh! Buông ra! Đồ bệnh hoạn!…”
Ngay lập tức, Từ Di Nhiên cùng Cố Dã vội vã bật dậy chạy ra xem có chuyện gì. Bên ngoài hành lang, A Nhĩ nắm cổ áo Tu Kiệt đánh đấm anh không nương tay, Từ Di Nhiên phản ứng nhanh lẹ đến can lôi A Nhĩ ra.
Nếu A Lãng giỏi tấn công tầm xa bằng súng, A Nhĩ lại có khả năng tấn công trực diện với lực đấm kinh người. Với thiếu gia chỉ dùng văn chương thuyết phục như Tu Kiệt, lại cam chịu để A Nhĩ đấm, chưa kể trong người cậu đang có men rượu sẽ đánh chết người như chơi.
“A Nhĩ, từ từ nói.” Từ Di Nhiên giữ chặt tay A Nhĩ kéo ngược về sau.
A Nhĩ mặt đỏ bừng vì giận dữ, dáng vẻ loạng choạng chỉ tay thẳng vào mặt Tu Kiệt, quát lớn đầy phẫn nộ: “Loại người như anh còn dám mở miệng đòi làm rõ mọi chuyện. Muốn chịu trách nhiệm, ông đây đách cần!”
Từ Di Nhiên lôi A Nhĩ vào nhà, mở cửa phòng ngủ đối diện phòng cô, thẳng chân đá cậu nằm lên giường, mắng: “Ngủ đi!”
A Nhĩ trước nay chưa từng có định làm trái lời Từ Di Nhiên, cậu xoay người nằm sấp, ôm gối vào ngực nhắm mắt.
Trở ra phòng khách, Cố Dã đã đỡ Tu Kiệt vào ghế, mặt mũi Tu Kiệt bầm lên mấy mảng, trông thê thảm vô cùng, lão Tu mà thấy con trai thế này chắc chắn nổi xung thiên đòi lấy lại công bằng.
Từ Di Nhiên nhìn bộ dạng Tu Kiệt, khẽ thở dài: “Anh làm gì nó để ra nông nỗi này?”
“Anh…” Tu Kiệt kích động khiến cơ trên mặt hoạt động tác động đến vết thương, anh nhăn nhó ôm mặt, khổ sở nói: “Anh chỉ nói cần bàn lại chuyện tối đó, vậy là cậu ấy liền nhào vào đánh anh.”
Từ Di Nhiên chậc lưỡi lắc đầu, rít một hơi không khí, nói: “Anh hết lúc rồi hay sao, lựa ngay lúc đầu óc nó không tỉnh táo mà chọc vào nỗi đau? Đợi nó ngủ dậy rồi nói chuyện cho đàng hoàng.”
“Ừm, vậy khi nào cậu ta thức thì gọi anh.” Tu Kiệt đau đến mức không còn nghĩ gì nổi nữa, anh đứng lên ôm gương mặt bầm dập ra về.
Không gian yên tĩnh trở lại, Từ Di Nhiên mệt mỏi ngả người ra sofa. Cố Dã từ dưới chân Từ Di Nhiên bò lên, nằm đè trên người cô, ban nãy anh có uống bia, tuy không nhiều nhưng gương mặt anh vẫn hồng hồng, đôi mắt bị men làm cho mơ màng.
“Đêm hôm đó anh còn nghĩ là em hoặc là một cô gái khác, anh không ngờ là hai người họ.”
“Em cũng không ngờ.” Từ Di Nhiên bất giác nhoẻn miệng cười.